Source: Gyung_studio

Source: Gyung_studio
Source: Gyung_studio
Source: Gyung_studio
Source: Gyung_studio
Source: Gyung_studio
Source: Gyung_studio
Source: Gyung_studio

source: gyung_studio

More Posts from Caduoitegieng and Others

5 years ago
2019-04-21
2019-04-21
2019-04-21
2019-04-21
2019-04-21
2019-04-21
2019-04-21
2019-04-21
2019-04-21
2019-04-21

2019-04-21

1 year ago
"Cuộc Sống Muôn Màu Muôn Vẻ, Chúng Ta Cũng Sẽ Gặp đủ Hạng Người. Mấu Chốt

"Cuộc sống muôn màu muôn vẻ, chúng ta cũng sẽ gặp đủ hạng người. Mấu chốt của chuyện có nên hy sinh hay không - nằm ở việc đối phương là hạng người gì."

2 years ago

Hôm nay buồn quá

Một nỗi buồn to đùng không biết để đi đâu từ trên trời rớt xuống.

1 year ago

Bàn Tay

1.30 sáng.

Anh thì đang ngủ say. Cú xoay người bất chợt khiến tay anh chạm vào tay em khi đang nằm cạnh. Mọi thứ thật yên tĩnh. Chỉ có tiếng quạt gió vẫn thổi đều và tấm rèm cửa chốc chốc lại đập vào cửa sổ theo nhịp gió. Rồi, chẳng vì lý do gì cả, em thấy mọi thứ thật đơn giản - và bình yên.

Em nhớ, lâu lắm rồi, có thể nói là lần đầu tiên, em không nghĩ đến việc sử dụng Tumblr để ghi lại những cảm xúc “không xấu” như trước đây. Có điều gì đó thú vị khi nhìn lại, như một hồi chợt nhớ về thời điểm anh viết những dòng thơ về em, ấy là khoảng 7, 8 năm trước.

Thật là kỳ cục.

Kể từ đó, khi đoạn đường tình khác trở nên u ám, Tumblr biến thành nơi che giấu những nỗi buồn sâu thẳm nhất trong em. Không biết mình đã đau đến đâu, chỉ biết rằng có những lúc em tự hỏi liệu mình có xứng đáng được yêu thương hay không.

Và giống như Tumblr, cắt nghĩa thế nào nhỉ, “vương quốc nỗi buồn”? Hay là nhà của Pretty When You Cry hay Listen be4 I go? Em không biết. Em chỉ biết rằng những bức hoạ xấu xí không còn ở đó nữa. Và cái cách anh fill nó với Lovely của 21 Pilots và Beautiful của Bazzi - cũng giống như cái cách anh dán hoa đơm lá vào cuộc sống em bằng những chiếc joke không gây cười của anh vậy đó.

Khoảnh khắc này. Khi anh nằm cạnh em. Hay như khi anh

Hôn vào trán em mỗi sáng trước khi đi làm.

Gọi cho em và kể cho em nghe ngày của anh thế nào.

Gọi em là baby ơi anh thấy mình thật nhỏ bé.

Hỏi em hôm nay có uống nước không.

Ôm em mỗi lúc về nhà.

Đặt tay lên tay em lúc đang ngủ say.

Em cảm thấy thật buồn cười vì những khoảnh khắc bình thường nhưng mà lại quý giá đến vậy. Và em nghĩ là, miễn là bàn tay anh vẫn đặt gần em mỗi tối như thế này, mọi khó khăn cũng trở nên dễ dàng hơn một chút..ha?

1 year ago

Nhiều hôm trời đẹp mình thấy thèm thịt nướng quá, nhưng lại chẳng biết đi cùng ai, xong mình đi một mình.

7 years ago

Chị ơi cho em hỏi những ngày tháng chênh vênh 20 chị đối diện với mọi thứ như thế nào ạ. Em cảm giác cô đơn giữa thành phố em đang sống, ngộp thở giữa những áp lực, lưng chừng trong tình yêu,....Em thấy mệt mỏi quá chị. Nhiều lúc em muốn bỏ đi đâu đó thật xa. Nhưng rồi nhận ra, mình thật yếu đuối, sợ hãi và trốn chạy. Em phải làm gì thế nào hả chị?

Để chị kể em nghe câu chuyện này.

Người yêu chị, từ năm lớp 2 đã phải phụ mẹ bươn chải giúp đỡ cho mẹ vì ba bỏ nhà đi theo người phụ nữ khác, những người anh cùng mẹ khác cha thì mặc kệ người mẹ, tự sống cuộc sống của mình, những người họ hàng chỉ xuất hiện khi nghe ngóng được ông bà sẽ chia chác tài sản hoặc xin vay mượn tiền.

Chứng kiến mẹ của mình trở thành “kép” với người khác để có thêm tiền quán xuyến gia đình.

Cuộc đời trầy trật, đổi nơi ở, trường học liên tục và vì theo trường công trường tư quá đắt đỏ nên phải học hệ bổ túc, tìm cách thi vào đội tuyển cầu lông của quân khu 7 để lấy tiền lương 1-2 triệu mỗi tháng để tự lo tiền học và còn đỡ đần cho mẹ mình.

Vậy mà vài năm sau khi cuộc sống dần ổn định, người mẹ lại đạp đổ tất cả, nhất quyết không cho theo thể thao mặc dù đó gần như là đam mê và yêu thích của bạn ấy, mẹ bạn lên tận phòng tập tại quân khu 7 và làm ầm lên, la hét, kiếm chuyện để các huấn luyện viên đuổi bạn ra khỏi đội tuyển.

Những năm tháng sau đó bạn sống với từng lời chỉ trích, mắng nhiếc, đánh đập và coi thường, cho đến năm nào đó mẹ bạn bảo bạn biến đi, bạn không thể chịu đựng tiếp nữa và bỏ nhà đi.

Cuộc sống khi đó là những ngày lang thang ở ngoài đường, ăn nhờ ở đậu, có hôm ngủ ở ngoài đường (đúng nghĩa là vậy đó), cầm chứng minh thư để lấy 400k đi cọc phòng trọ share tiền trọ với một người bạn, làm đủ mọi công việc có thể làm được, cứ vậy vài năm đến khi người mẹ năn nỉ bạn quay trở về nhà, bạn thương mẹ, nghe lời về nhà. Đó cũng là thời điểm người cha đi biền biệt bao nhiêu năm tìm về cầu xin sự tha thứ và chấp nhận được về nhà để chăm sóc, lo lắng cho mẹ và bạn - khi đã hết sạch tiền, bị nhân tình đá đi.

Phụ nữ luôn nhẹ dạ, cả tin, dù cho người đó có tính cách oái ăm khắc nghiệt đến mấy thì vẫn luôn mù quáng khi người đàn ông của họ (hoặc từng là của họ) trở về.

Mẹ bạn đồng ý, mặc cho sự phản đối của bạn.Vì quyết định đó mà cho đến thời điểm hiện tại, bạn vẫn sống những chuỗi ngày mệt mỏi, ba bạn đi nhậu suốt, cứ rảnh là nhậu, nhậu đến mức say mèm, say xỉn về nhà là gây chuyện, chửi bới, cách đây vài ngày khi bạn đi làm về, vừa dắt xe vào nhà thấy mẹ ngồi khóc, ba thì say rượu lèm bèm, bạn hỏi mẹ tại sao khóc, mẹ bảo: “ổng muốn giết tao” - dù rằng trước đó mỗi lần bạn chịu đựng những cơn chửi thậm tệ từ mẹ hoặc ba bạn, mẹ bảo bạn đi chết đi, bảo rằng sinh ra mày là điều sai lầm của tao, hoặc bằng bất kì ngôn ngữ nào mà em chẳng thể tưởng tượng nổi một người mẹ lại có thể nói với con mình đến mức như vậy, dù rằng bạn sống với những điều đó gần như là mỗi ngày, vậy mà khi nghe mẹ nói ba muốn giết mẹ, bạn vẫn nổi điên lên để bảo vệ cho mẹ.

Cuộc sống ngoài kia là những mảng sáng tối xen kẽ, cuộc đời mỗi người đều chứa đựng những niềm đau riêng, chẳng ai có thể mang vác cái đau đó giùm cho ai, cũng chẳng ai có thể hiểu được cái đau mình cảm thấy là thế nào, những gì chúng ta nhìn thấy của nhau chỉ là bề nổi và sẽ luôn là như thế.

Ai cũng đấu tranh vì muốn được sống, ai cũng đấu tranh vì muốn được hiểu, được cảm thông, được công nhận, được là một phần trong cuộc vui/cuộc đời của người mà mình quan tâm.

Nhưng điều tất cả chúng ta quên chính là sự cân bằng. Trong Castle có một tập phim khi Beckett gặp một nữ cảnh sát đặc vụ hoàn hảo đến mức vừa là người vợ, người mẹ, cảnh sát, và nhiều chức vụ khác. Beckett hỏi cô ấy làm sao có thể làm được như vậy, sao có thể giỏi đến vậy. Cô ấy trả lời rằng những gì cô ấy làm không phải là nỗ lực leo lên những ngọn núi đó, mà chính là duy trì sự cân bằng giữa những gì cô đang làm mặc dù sau đó trong cơn giận cô đã nói thật rằng hôn nhân tan vỡ, đứa con của cô thậm chí chẳng được gặp cô nhiều lần, và khi người bạn cần cô giúp đỡ thì cô đã bỏ qua cuộc gọi vì quá bận, cho đến khi người bạn đó bị giết hại.

Những áp lực, cô độc, trách nhiệm, chênh vênh mà em đang gặp cũng là những điều muôn trùng ai cũng phải đi qua. Dù là ở bất kì lứa tuổi nào.

20 tuổi, chị đã buông thả cuộc sống của chính mình để chạy theo những hào nhoáng, sai lầm mà chị của thời điểm đó cho rằng mình đang làm đúng.

Chị đã vượt qua cơn trầm cảm sau đó nhờ chị gái và người yêu hiện tại của chị.Cho đến gần đây, chính xác là trước ngày 19/9, chị mới một lần nữa nhìn lại mình-của-ngày-xưa với cái nhìn tổng thể, bao quát hơn, tự mở ra cho mình những câu trả lời, những đáp án cho từng mảnh ghép chị đã từng xếp đặt, như là một cách để bước tiếp khi đã thu xếp gọn gàng từng rối rắm mình đã tự thắt lại ngày xưa.

Phải đến hơn 6 năm sau những biến cố chị đã gặp ở tuổi 18 - lứa tuổi đối diện với ngưỡng trưởng thành, chị mới đủ sức lực để “thu xếp chính mình” em à.

Em sẽ không thể thoát khỏi những cảm giác đang bào mòn em của bây giờ, em cũng sẽ chẳng thể trốn tránh mãi mãi, em chỉ có thể đón nhận và cứ để nó trôi, khi đã trôi đủ thì tự mình sẽ đi ra khỏi đó, tất cả những điều này chỉ là tiền đề cho em của những năm sau này nhìn lại và tiếp tục thu dọn mớ hỗn độn đó, cứ thế, cứ thế.

Trưởng thành là môn học sẽ theo chúng ta suốt một đời, chỉ khi quỹ thời gian của mình cạn kiệt thì khi đó chúng ta mới ngừng lớn lên.Chữa lành cũng thế, là quá trình ta phải tự mình nuôi dưỡng mỗi ngày, cho đến lúc chẳng-còn-ta-nữa.

Vậy nên cứ sống tiếp, những dòng chảy sẽ giúp em hiểu rõ em đang ở đâu, và cần làm những gì.

Học cách lắng nghe chính mình, thật chậm rãi và thật sâu, làm quen với những biến cố, những cơn đau, những thương tổn dù ở thể xác hay tinh thần, vì chỉ khi quen được với những điều đó em mới có thể trở thành điểm tựa cho chính mình, mới có thể từng bước vững vàng mạnh mẽ và chai lì để đi qua ngàn vụn vỡ rồi sẽ còn tiếp tục tìm đến em.

Dù rằng có chai lì, kiên cường đến đâu chăng nữa cũng sẽ có lúc cứ thế bật khóc, nổ tung, vỡ oà khi có ai đó thật sự chân thành lắng nghe, vỗ về mình. Như có một ngày khi chị và bạn đang nằm nghỉ sau khi tập thể dục, chị quay sang nhìn bạn và thấy bạn đang khóc, bạn bảo: “Mẹ nói anh đi chết đi, đi ra đường cho xe tung chết đi.”

Sự đau đớn bộc phát nghẹn ngào nhất từ khi chị biết bạn đến giờ chính là ngày hôm đó. Nỗi tuyệt vọng đó hầu như chẳng thể chữa lành, xoa dịu, mình chỉ có thể lặng lẽ mà ở bên, bế tắc hen.

Vậy mà bạn vẫn đi tiếp, sống tiếp mỗi ngày, em cũng sẽ kiên cường, chị tin như thế.

6 years ago
Dạo Này Anh Thế Nào?

Dạo này anh thế nào?

2 years ago

Em đã tự thề với lòng là sẽ không bận tâm chút gì về anh, ngay giây phút anh chặn máy là em đã biết chẳng có cơ hội gì cho mình nữa rồi. Nhưng em xin lỗi, em thật sự rất nhớ anh. Em nhớ anh. Em nhớ anh.

Không biết bao nhiêu lần em đã nghĩ, nếu em biết buổi gặp mặt hôm ấy là lần cuối cùng em được ở bên cạnh anh. Chắc em sẽ chẳng vội vàng rời đi như thế. Anh hay hỏi có điều gì ở anh mà em quyến luyến? Em cũng không biết phải trả lời thế nào hết, em chỉ biết đó là anh. Là anh rồi thì không ai đúng nữa. Phải là anh, nếu không phải anh thì ai cũng không phải.

Em xin lỗi vì có lúc em bất cần, ngang bướng. Nhưng mong anh hiểu rằng ai cũng muốn mình được bảo vệ khỏi những dối lừa ngoài kia, ai cũng muốn mình được yêu thương. Em xin lỗi vì em cứ ích kỷ nhiều thế này

Mình gặp nhau thôi anh ơi, em phản bội mình mất rồi!

Em đã Tự Thề Với Lòng Là Sẽ Không Bận Tâm Chút Gì Về Anh, Ngay Giây Phút Anh Chặn
3 weeks ago

Mình luôn ngưỡng mộ những ai đầy can đảm và dũng khí như lần nào cũng là lần đầu tiên.

Mình hèn lắm, trong chuyện tình cảm, mình không làm được vậy. Nhưng cuối cùng thì mình cũng chỉ muốn bảo vệ mình thôi mà …

"Lần Sau Sẽ Hong
"Lần Sau Sẽ Hong
"Lần Sau Sẽ Hong
"Lần Sau Sẽ Hong

"Lần sau sẽ hong

cho đi nhiều vậy nữa..."

Mình khum thích người ta có cái kiểu suy nghĩ: Lần sau, không hết lòng nữa. Không bày tỏ nữa. Không cho đi nữa...

Vì sợ thua thiệt. Sợ đổ vỡ. Sợ lỗ lã. Sợ không xứng đáng. Sợ lại không được trân trọng,... Chim cứ sợ và cành cứ cong.

Thật ra, chính con người phóng khoáng và "giàu có" đó của bạn mới đáng trân trọng hơn bao giờ hết.

Đừng để cái sự "tiếc công cầm vàng" khiến lòng chân thành bị "hạ giá".

Bạn đủ giàu để sống can đảm và dũng khí như lần nào cũng là lần đầu tiên.

Tôi cũng vậy.

— AN TRƯƠNG

  • poeta-do-caos23
    poeta-do-caos23 liked this · 2 years ago
  • byebyerien
    byebyerien liked this · 3 years ago
  • yuanie-bee
    yuanie-bee reblogged this · 5 years ago
  • yuanie-bee
    yuanie-bee liked this · 5 years ago
  • vuongtieuhau
    vuongtieuhau liked this · 5 years ago
  • ttqpp
    ttqpp reblogged this · 5 years ago
  • sillysillyv
    sillysillyv liked this · 5 years ago
  • thntrn
    thntrn liked this · 5 years ago
  • penang1907
    penang1907 reblogged this · 5 years ago
  • unrequitedlove7319
    unrequitedlove7319 liked this · 5 years ago
  • silent-feb
    silent-feb liked this · 5 years ago
  • nhucanhvacbay
    nhucanhvacbay liked this · 5 years ago
  • ducpro1311
    ducpro1311 liked this · 5 years ago
  • pypeo200
    pypeo200 liked this · 5 years ago
  • yendnp1239
    yendnp1239 liked this · 5 years ago
  • thucchan
    thucchan liked this · 5 years ago
  • nbnxxx
    nbnxxx liked this · 5 years ago
  • anyen1990
    anyen1990 liked this · 5 years ago
  • dghi-1108
    dghi-1108 liked this · 5 years ago
  • tiffdanger
    tiffdanger liked this · 5 years ago
  • huypdu
    huypdu liked this · 5 years ago
  • kn-hng
    kn-hng liked this · 5 years ago
  • ngocthanh242
    ngocthanh242 liked this · 5 years ago
  • ngoccjoker
    ngoccjoker reblogged this · 5 years ago
  • nhunguyen2712
    nhunguyen2712 liked this · 5 years ago
  • yonolife
    yonolife liked this · 5 years ago
  • greyhall
    greyhall liked this · 5 years ago
  • exolandrunningman
    exolandrunningman liked this · 5 years ago
  • kingsunmale
    kingsunmale liked this · 5 years ago
  • lhnnnnnnnnn
    lhnnnnnnnnn reblogged this · 5 years ago
  • ha-yen-nhien
    ha-yen-nhien reblogged this · 5 years ago
  • minerva-noctua
    minerva-noctua reblogged this · 5 years ago
  • mosquito-must-die
    mosquito-must-die liked this · 5 years ago
  • chuyencuameo
    chuyencuameo reblogged this · 5 years ago
  • chuyencuameo
    chuyencuameo liked this · 5 years ago
  • linnalln
    linnalln liked this · 5 years ago
  • ginsua
    ginsua reblogged this · 5 years ago
  • elmundode-sampil
    elmundode-sampil liked this · 5 years ago
  • umboo0508
    umboo0508 liked this · 6 years ago
caduoitegieng - Cá đuối té giếng
Cá đuối té giếng

“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”

146 posts

Explore Tumblr Blog
Search Through Tumblr Tags