This Is Literally The Sweetest Thing Ever 🥺

This Is Literally The Sweetest Thing Ever 🥺
This Is Literally The Sweetest Thing Ever 🥺
This Is Literally The Sweetest Thing Ever 🥺
This Is Literally The Sweetest Thing Ever 🥺
This Is Literally The Sweetest Thing Ever 🥺
This Is Literally The Sweetest Thing Ever 🥺
This Is Literally The Sweetest Thing Ever 🥺
This Is Literally The Sweetest Thing Ever 🥺
This Is Literally The Sweetest Thing Ever 🥺
This Is Literally The Sweetest Thing Ever 🥺

this is literally the sweetest thing ever 🥺

More Posts from Caduoitegieng and Others

7 years ago

Chị ơi cho em hỏi những ngày tháng chênh vênh 20 chị đối diện với mọi thứ như thế nào ạ. Em cảm giác cô đơn giữa thành phố em đang sống, ngộp thở giữa những áp lực, lưng chừng trong tình yêu,....Em thấy mệt mỏi quá chị. Nhiều lúc em muốn bỏ đi đâu đó thật xa. Nhưng rồi nhận ra, mình thật yếu đuối, sợ hãi và trốn chạy. Em phải làm gì thế nào hả chị?

Để chị kể em nghe câu chuyện này.

Người yêu chị, từ năm lớp 2 đã phải phụ mẹ bươn chải giúp đỡ cho mẹ vì ba bỏ nhà đi theo người phụ nữ khác, những người anh cùng mẹ khác cha thì mặc kệ người mẹ, tự sống cuộc sống của mình, những người họ hàng chỉ xuất hiện khi nghe ngóng được ông bà sẽ chia chác tài sản hoặc xin vay mượn tiền.

Chứng kiến mẹ của mình trở thành “kép” với người khác để có thêm tiền quán xuyến gia đình.

Cuộc đời trầy trật, đổi nơi ở, trường học liên tục và vì theo trường công trường tư quá đắt đỏ nên phải học hệ bổ túc, tìm cách thi vào đội tuyển cầu lông của quân khu 7 để lấy tiền lương 1-2 triệu mỗi tháng để tự lo tiền học và còn đỡ đần cho mẹ mình.

Vậy mà vài năm sau khi cuộc sống dần ổn định, người mẹ lại đạp đổ tất cả, nhất quyết không cho theo thể thao mặc dù đó gần như là đam mê và yêu thích của bạn ấy, mẹ bạn lên tận phòng tập tại quân khu 7 và làm ầm lên, la hét, kiếm chuyện để các huấn luyện viên đuổi bạn ra khỏi đội tuyển.

Những năm tháng sau đó bạn sống với từng lời chỉ trích, mắng nhiếc, đánh đập và coi thường, cho đến năm nào đó mẹ bạn bảo bạn biến đi, bạn không thể chịu đựng tiếp nữa và bỏ nhà đi.

Cuộc sống khi đó là những ngày lang thang ở ngoài đường, ăn nhờ ở đậu, có hôm ngủ ở ngoài đường (đúng nghĩa là vậy đó), cầm chứng minh thư để lấy 400k đi cọc phòng trọ share tiền trọ với một người bạn, làm đủ mọi công việc có thể làm được, cứ vậy vài năm đến khi người mẹ năn nỉ bạn quay trở về nhà, bạn thương mẹ, nghe lời về nhà. Đó cũng là thời điểm người cha đi biền biệt bao nhiêu năm tìm về cầu xin sự tha thứ và chấp nhận được về nhà để chăm sóc, lo lắng cho mẹ và bạn - khi đã hết sạch tiền, bị nhân tình đá đi.

Phụ nữ luôn nhẹ dạ, cả tin, dù cho người đó có tính cách oái ăm khắc nghiệt đến mấy thì vẫn luôn mù quáng khi người đàn ông của họ (hoặc từng là của họ) trở về.

Mẹ bạn đồng ý, mặc cho sự phản đối của bạn.Vì quyết định đó mà cho đến thời điểm hiện tại, bạn vẫn sống những chuỗi ngày mệt mỏi, ba bạn đi nhậu suốt, cứ rảnh là nhậu, nhậu đến mức say mèm, say xỉn về nhà là gây chuyện, chửi bới, cách đây vài ngày khi bạn đi làm về, vừa dắt xe vào nhà thấy mẹ ngồi khóc, ba thì say rượu lèm bèm, bạn hỏi mẹ tại sao khóc, mẹ bảo: “ổng muốn giết tao” - dù rằng trước đó mỗi lần bạn chịu đựng những cơn chửi thậm tệ từ mẹ hoặc ba bạn, mẹ bảo bạn đi chết đi, bảo rằng sinh ra mày là điều sai lầm của tao, hoặc bằng bất kì ngôn ngữ nào mà em chẳng thể tưởng tượng nổi một người mẹ lại có thể nói với con mình đến mức như vậy, dù rằng bạn sống với những điều đó gần như là mỗi ngày, vậy mà khi nghe mẹ nói ba muốn giết mẹ, bạn vẫn nổi điên lên để bảo vệ cho mẹ.

Cuộc sống ngoài kia là những mảng sáng tối xen kẽ, cuộc đời mỗi người đều chứa đựng những niềm đau riêng, chẳng ai có thể mang vác cái đau đó giùm cho ai, cũng chẳng ai có thể hiểu được cái đau mình cảm thấy là thế nào, những gì chúng ta nhìn thấy của nhau chỉ là bề nổi và sẽ luôn là như thế.

Ai cũng đấu tranh vì muốn được sống, ai cũng đấu tranh vì muốn được hiểu, được cảm thông, được công nhận, được là một phần trong cuộc vui/cuộc đời của người mà mình quan tâm.

Nhưng điều tất cả chúng ta quên chính là sự cân bằng. Trong Castle có một tập phim khi Beckett gặp một nữ cảnh sát đặc vụ hoàn hảo đến mức vừa là người vợ, người mẹ, cảnh sát, và nhiều chức vụ khác. Beckett hỏi cô ấy làm sao có thể làm được như vậy, sao có thể giỏi đến vậy. Cô ấy trả lời rằng những gì cô ấy làm không phải là nỗ lực leo lên những ngọn núi đó, mà chính là duy trì sự cân bằng giữa những gì cô đang làm mặc dù sau đó trong cơn giận cô đã nói thật rằng hôn nhân tan vỡ, đứa con của cô thậm chí chẳng được gặp cô nhiều lần, và khi người bạn cần cô giúp đỡ thì cô đã bỏ qua cuộc gọi vì quá bận, cho đến khi người bạn đó bị giết hại.

Những áp lực, cô độc, trách nhiệm, chênh vênh mà em đang gặp cũng là những điều muôn trùng ai cũng phải đi qua. Dù là ở bất kì lứa tuổi nào.

20 tuổi, chị đã buông thả cuộc sống của chính mình để chạy theo những hào nhoáng, sai lầm mà chị của thời điểm đó cho rằng mình đang làm đúng.

Chị đã vượt qua cơn trầm cảm sau đó nhờ chị gái và người yêu hiện tại của chị.Cho đến gần đây, chính xác là trước ngày 19/9, chị mới một lần nữa nhìn lại mình-của-ngày-xưa với cái nhìn tổng thể, bao quát hơn, tự mở ra cho mình những câu trả lời, những đáp án cho từng mảnh ghép chị đã từng xếp đặt, như là một cách để bước tiếp khi đã thu xếp gọn gàng từng rối rắm mình đã tự thắt lại ngày xưa.

Phải đến hơn 6 năm sau những biến cố chị đã gặp ở tuổi 18 - lứa tuổi đối diện với ngưỡng trưởng thành, chị mới đủ sức lực để “thu xếp chính mình” em à.

Em sẽ không thể thoát khỏi những cảm giác đang bào mòn em của bây giờ, em cũng sẽ chẳng thể trốn tránh mãi mãi, em chỉ có thể đón nhận và cứ để nó trôi, khi đã trôi đủ thì tự mình sẽ đi ra khỏi đó, tất cả những điều này chỉ là tiền đề cho em của những năm sau này nhìn lại và tiếp tục thu dọn mớ hỗn độn đó, cứ thế, cứ thế.

Trưởng thành là môn học sẽ theo chúng ta suốt một đời, chỉ khi quỹ thời gian của mình cạn kiệt thì khi đó chúng ta mới ngừng lớn lên.Chữa lành cũng thế, là quá trình ta phải tự mình nuôi dưỡng mỗi ngày, cho đến lúc chẳng-còn-ta-nữa.

Vậy nên cứ sống tiếp, những dòng chảy sẽ giúp em hiểu rõ em đang ở đâu, và cần làm những gì.

Học cách lắng nghe chính mình, thật chậm rãi và thật sâu, làm quen với những biến cố, những cơn đau, những thương tổn dù ở thể xác hay tinh thần, vì chỉ khi quen được với những điều đó em mới có thể trở thành điểm tựa cho chính mình, mới có thể từng bước vững vàng mạnh mẽ và chai lì để đi qua ngàn vụn vỡ rồi sẽ còn tiếp tục tìm đến em.

Dù rằng có chai lì, kiên cường đến đâu chăng nữa cũng sẽ có lúc cứ thế bật khóc, nổ tung, vỡ oà khi có ai đó thật sự chân thành lắng nghe, vỗ về mình. Như có một ngày khi chị và bạn đang nằm nghỉ sau khi tập thể dục, chị quay sang nhìn bạn và thấy bạn đang khóc, bạn bảo: “Mẹ nói anh đi chết đi, đi ra đường cho xe tung chết đi.”

Sự đau đớn bộc phát nghẹn ngào nhất từ khi chị biết bạn đến giờ chính là ngày hôm đó. Nỗi tuyệt vọng đó hầu như chẳng thể chữa lành, xoa dịu, mình chỉ có thể lặng lẽ mà ở bên, bế tắc hen.

Vậy mà bạn vẫn đi tiếp, sống tiếp mỗi ngày, em cũng sẽ kiên cường, chị tin như thế.

5 years ago
Hôm Nọ đi Tản Bộ ở Lăng Bác, Phải đi Qua Cửa Soi Chiếu. Bạn Nữ đòi Giữ Lại

Hôm nọ đi tản bộ ở Lăng Bác, phải đi qua cửa soi chiếu. Bạn nữ đòi giữ lại chiếc bật lửa của mình trong túi đeo thì chú bảo vệ có nói: “Đừng cháu ơi, hôm nay là ngày mùng 1, người ta đi lễ chùa, không lấy lửa của họ.” - Và cho mình qua.

Cái này phải nói là tinh tế, rất nhỏ nhặt, nhiều người ôi dào cầu kỳ nhưng không, nó nói đến một cái tầng cao hơn của chất lượng phục vụ - mình thì thích mấy cái nhỏ nhặt như thế này.

Ông thày dạy Technical & Professional Writing của mình từng nói: Người làm vườn đỉnh cao ngoài biết chăm cây, cắt tỉa, sắp xếp họ còn phải dọn rất gọn gàng: đến những cái lá cuối cùng rơi trên đất mà họ làm, gạt đi nước vương vãi hoặc xem cách họ cuốn lấy cái vòi bơm. Đừng đưa ra một dịch vụ, hoặc làm một việc gì chỉ có đầu mà không có cuối: Clean after yourself.

Có những quán cà phê rất nhỏ thôi mà mình rất thích ngồi, vì bạn phục vụ 15 - 20 phút là ra thay 1 lần gạt tàn, xin phép dọn đi những cốc nước đã cạn trên bàn hoặc refill lại đồ uống, mà cốc cà phê chỉ 30k thôi đó, quán lại cũng đông. Nghe có vẻ vất vả - nhưng cảnh quan chung - không khí quán nó không bị lôi thôi và bô nhếch, dù là ở vỉa hè.

Một lần đi nghỉ ở một homestay bé xinh, họ cũng có nhà ăn buffet chung, trời mưa. Lúc bước ra khách đang bối rối thì ngay lập tức có một bạn cười và nói chúng em có chuẩn bị ô đây, mời anh. Quan sát thấy cách họ phơi - để ô rất khoa học và sạch sẽ.

Công tác tại Phú Quốc thì bạn service có gọi lên nói, xin phép anh, anh có muốn giặt đồ gì không bởi em sợ mai anh giặt thì ngày kia lúc anh check out không kịp gửi đồ lại cho anh. Ok. Thắc mắc về việc thanh toán credit card với Techcombank trên app vì sau khi thanh toán thì dư nợ sao kê không thay đổi, ít lâu sau vào nhớ quên lại trả một lần nữa. Mình góp ý là nếu mình có tiền không sao, tiền chắc chắn sẽ được back lại (hoặc hoàn trả cho những lần thanh toán tới như bạn nói), nhưng nếu không có tiền thì 6 - 7 triệu là rất lớn, đặc biệt với người lao động phổ thông - nếu họ cần tiền tiêu thì sao. Mình khen Tech vì sau khi back tiền, bạn trưởng bộ phận gọi điện cho mình xin lỗi, tiếp nhận góp ý, hứa sẽ thay đổi và mong mình sẽ tiếp tục sử dụng dịch vụ. Và họ thay đổi thật.

Có những quán rất xịn, rất to, nhưng nhạc thì nhân viên bật vinahey, volumme to nói phải hét vào nhau mới nghe được. Bảo vệ, hoặc người trông xe thì kệ đời khách loay hoay, cứ ngồi bấm điện thoại bắn thuốc. Đang ăn ở ngoài thì kéo xô chậu ra quăng bát loảng xoảng vào đấy rồi đem đi rửa, còn ý ới tiếng chửi nhau phía sau. Kéo lê những cái ghế nhựa rất nhẹ trên sàn vì lười bê nó lên.

Người chủ có thể thuê nhân công giá rẻ, nghe chừng tiết kiệm, bỏ qua phần đào tạo - nhưng mà trải nghiệm xấu dù chỉ 1 lần sẽ mang đến ấn tượng tệ và không bao giờ có màn trở lại lần 2.

Bạn sẽ luôn thất bại bởi người yếu ớt nhất trong mắt xích của bạn. Không cái gì là hoàn hảo, nhưng có những thứ dù rất nhỏ, liên quan đến ý thức công việc thì cần nhiều đầu tư. Từ những vụn vặt ấy mới sinh sôi ra những thứ to lớn hơn sau này. From BeP 

4 years ago

Những điều không ai hiểu

Mình cũng không hiểu.

Bạn bè mình bắt đầu lo lắng về cuộc đời khi họ 20, mà mình đến năm 22 mới bắt đầu suy nghĩ. Những ngày như thế này với mình thật khó khăn, không một ai kề bên.

2 years ago

Tôi bỗng nhiên rất rất rất rất muốn gặp một người.

Muốn ôm chầm người ấy, đợi được người ấy đeo chiếc nón rộng tuệch lên đầu. Muốn ngồi sau xe, gác cằm mình lên vai người ta, nghe gió gào qua tai, luồn qua tay và nhắm mắt lại nghe nhịp thở đều đều của thành phố trong đêm. Tôi muốn thử chạm vào lòng bàn tay người ấy, vẽ những nét đơn độc trên bàn tay nhỏ bé, vừa nắm tròn một bàn tay tôi... Tôi muốn nắm tay, thỉnh thoảng siết nhè nhẹ để biết mình đang giữ được một người.

Tôi muốn ngồi bên nhau trong im lặng, không cần cười đùa, nói những điều tếu táo, mỗi đứa một cuốn sổ, viết những thứ không tên, hoặc anh không làm gì cả, chỉ tôi viết vẩn vơ thôi cũng được. Tôi muốn cùng chia đôi tai nghe, nghe một bản nhạc tôi thích, hoặc nghe một bản nhạc từ chiếc máy nghe nhạc của người ấy, thứ âm nhạc dập dìu vang vọng trong tai, tôi vừa muốn nhắm mắt để nghe, vừa không muốn bỏ lỡ lời người vừa nói, cuốn quít muốn cả hai.

Tôi muốn liều lĩnh ôm ghì lấy người ấy, nghe tim mình đập rộn ràng, tim người ta đập rộn ràng. Có hai kẻ xa lạ, bỗng chạm phải đời nhau. Tôi muốn thử chủ động hôn, để xem người ấy sẽ phản ứng thế nào vì tôi bốc đồng kì lạ.

Tôi muốn rất nhiều. Song chẳng thực hiện bao nhiêu.

Những im lặng kéo dài, những khoảng không ngày một lớn và tiếng tôi thở dài kéo tận giữa đêm sâu.

Cô độc.

5 years ago
Khi Bạn Ko Còn Giá Trị Lợi Dụng Nữa, Người Ta Sẽ Rời Bỏ Bạn. Anh Em Thì Khác,

Khi bạn ko còn giá trị lợi dụng nữa, người ta sẽ rời bỏ bạn. Anh em thì khác, họ ở lại để giúp đỡ.

Bước chân vào đời, loại rời bỏ bạn thì nhiều, mới đầu bạn sẽ tập đếm, rồi quên, rồi bỏ qua, nó như bụi vải và da chết trong phòng vậy, phải dọn dẹp và giặt giũ. Anh em thì hiếm gặp, khó tìm, nên giữ nó như của cải, đồ để dành, nhớ đem hong khô, sưởi nắng bảo quản đầy đủ.

Không nên nghĩ nhiều về loại bỏ bạn, bạn biết đấy, cuộc đời sẽ quay lại đúng chỗ bắt đầu, nó điểm danh khi bạn thất thế, khi bố bạn thất thế, bố vợ bố chồng bạn thất thế. Và khi bạn bỏ người ta như cỏ rác trong suốt cái cuộc đời thăng tiến của bạn, ngày bạn gặp họ trên đường đi xuống nó cay đắng vô cùng.

Bạn thêm 1 tuổi, mình chúc bạn mắt sáng. Im lặng lúc cần im lặng. Âm thanh của những thứ giả dối nghe rất rõ ràng khi mắt mở to và miệng ngậm lại.

Sự bình tĩnh, điềm đạm và chân thành là việc cần trau dồi cho đến lúc chết, đặc biệt với một thằng đàn ông. Bạn không thể khoe khoang nó được, vậy nó mới càng lấp lánh.

5 years ago

Bad day not a bad life

caduoitegieng - Cá đuối té giếng
caduoitegieng - Cá đuối té giếng
caduoitegieng - Cá đuối té giếng
caduoitegieng - Cá đuối té giếng
caduoitegieng - Cá đuối té giếng
caduoitegieng - Cá đuối té giếng
caduoitegieng - Cá đuối té giếng
7 years ago

Ăn gì ở Đà Nẵng?

Ăn gì ở Đà Nẵng? Fact: Mình đã ăn hết danh sách này trong khoảng 2 ngày thôi đó :))

Ăn Gì ở Đà Nẵng?

Mít trộn bà Rọm

1. Bánh mì bà Lan - 62 Trưng Nữ Vương 2. Hải sản bà Thôi - 104 Lê Đình Dương  3. Hải sản bà già (recommend món tôm rang me chấm bánh mì, nghêu hấp, chíp chíp hấp) - 278B Hoàng Diệu (gần bánh xèo bà Dưỡng, từ ngã 4 Ng Văn Linh - HD đi ngược hướng phía FPT Shop 5 ph) 4. Bánh tráng 2 đầu da Lục Lạc - 4 Lê Duẩn 5. Mì quảng - Mình ăn ở 1 quán hàng rong thôi 6. Bánh cuốn Tiến Hưng - 190 Trần Phú 7. Nem lụi - Trần Phú, nước chấm rất ngon 8. Mít trộn, bún mắm bà Rọm - vỉa hè đoạn 47 Hoàng Diệu, bán từ 3g chiều 9. Xoa xoa, chè các loại - Ex: Chè Xuân Trang ko ngon được cái lâu đời :))  10. Bánh bèo bà Bé - 100 Hoàng Văn Thụ

Ăn Gì ở Đà Nẵng?

Hải sản Bà già nè!

11. Bánh tráng nướng - Mình ăn ở gần Chợ Nại Hiên trên Trưng Nữ Vương, buổi tối 12. Kem, mít lạnh - Góc Trần Quốc Toản (số 10) - Trần Phú 13. Bánh canh cá lóc - Hoàng Diệu (hải sản bà già đi xuống 3 phút, sẽ thấy ở đối diện) 14. Bò né Khanh - Góc Hoàng Văn Thụ - Cô Giang 15. Bánh căn ở sát chợ Nại Hiên, Trưng Nữ Vương 16. Cháo gà, xôi gà đối diện chợ Nại Hiên, Trưng Nữ Vương

2 years ago
Mình Gặp Nhau Không?

Mình gặp nhau không?


Tags
2 years ago

"I like you a lot, a lot more than I should.. I would like you even more if I could."

I like you even more than that - eUë

5 years ago

Kiếp sau hẹn mình là một thằng đàn ông

“ Trái Tim Người Phụ Nữ, Thường Không Hẳn đau Khổ Vì Những điều Gì Quá To

“ Trái tim người phụ nữ, thường không hẳn đau khổ vì những điều gì quá to tát, mà thất vọng vì những điều nhỏ nhặt, cứ vậy rồi lâu dần sẽ biến thành nỗi thương tâm ”

- Somewhere

  • vrobinswingsv
    vrobinswingsv liked this · 1 week ago
  • decompositie
    decompositie liked this · 2 weeks ago
  • you-had-me-at-whoa
    you-had-me-at-whoa reblogged this · 2 weeks ago
  • the-pinkglasses
    the-pinkglasses liked this · 2 weeks ago
  • royalarchive2
    royalarchive2 reblogged this · 2 weeks ago
  • barefeetinsoil
    barefeetinsoil liked this · 3 weeks ago
  • constellationofaquarius
    constellationofaquarius reblogged this · 3 weeks ago
  • cosmicfl0wer
    cosmicfl0wer reblogged this · 3 weeks ago
  • love-intheafternoon
    love-intheafternoon reblogged this · 3 weeks ago
  • aphoticstorm
    aphoticstorm liked this · 3 weeks ago
  • constantlyquestioningg
    constantlyquestioningg reblogged this · 3 weeks ago
  • dogsinthekitchen
    dogsinthekitchen liked this · 3 weeks ago
  • birodactyloftheblog
    birodactyloftheblog reblogged this · 3 weeks ago
  • birodactyloftheblog
    birodactyloftheblog liked this · 3 weeks ago
  • d0g-byt3s
    d0g-byt3s liked this · 3 weeks ago
  • onemossygoblin
    onemossygoblin reblogged this · 3 weeks ago
  • iamschnazzleberry
    iamschnazzleberry liked this · 3 weeks ago
  • ssajin
    ssajin reblogged this · 3 weeks ago
  • daydreamz618
    daydreamz618 reblogged this · 3 weeks ago
  • ace-of-rabbits
    ace-of-rabbits reblogged this · 3 weeks ago
  • vaticancameos186
    vaticancameos186 liked this · 3 weeks ago
  • lyxili
    lyxili reblogged this · 1 month ago
  • lavend-err
    lavend-err reblogged this · 1 month ago
  • veggiecats
    veggiecats reblogged this · 1 month ago
  • orichalga
    orichalga reblogged this · 1 month ago
  • nnvyn
    nnvyn liked this · 1 month ago
  • yesterdayorcenturiesbefore
    yesterdayorcenturiesbefore liked this · 1 month ago
  • snooticus
    snooticus reblogged this · 1 month ago
  • snooticus
    snooticus liked this · 1 month ago
  • jeans-marrow
    jeans-marrow reblogged this · 1 month ago
  • skeletal-fish
    skeletal-fish reblogged this · 1 month ago
  • helpicanttype
    helpicanttype reblogged this · 1 month ago
  • helpicanttype
    helpicanttype liked this · 1 month ago
  • crapscicle
    crapscicle reblogged this · 1 month ago
  • poetic-emptiness-fanfic
    poetic-emptiness-fanfic reblogged this · 1 month ago
  • love-intheafternoon
    love-intheafternoon liked this · 1 month ago
  • dramadanoite
    dramadanoite liked this · 1 month ago
  • fireheartpages
    fireheartpages liked this · 1 month ago
  • crescentbelle
    crescentbelle liked this · 1 month ago
  • poetic-emptiness-fanfic
    poetic-emptiness-fanfic liked this · 1 month ago
  • imaginearyparties
    imaginearyparties reblogged this · 1 month ago
  • lizzyisdead
    lizzyisdead reblogged this · 1 month ago
  • soft-girl-musings
    soft-girl-musings reblogged this · 1 month ago
  • sagansrobot
    sagansrobot liked this · 1 month ago
  • eyeh0rr0r
    eyeh0rr0r reblogged this · 1 month ago
  • taliawinters
    taliawinters liked this · 1 month ago
  • dawn-o-fire-blog
    dawn-o-fire-blog reblogged this · 1 month ago
  • dawn-o-fire-blog
    dawn-o-fire-blog liked this · 1 month ago
  • a-god-in-ruins-rises
    a-god-in-ruins-rises liked this · 1 month ago
  • believeinspireanddream
    believeinspireanddream liked this · 1 month ago
caduoitegieng - Cá đuối té giếng
Cá đuối té giếng

“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”

146 posts

Explore Tumblr Blog
Search Through Tumblr Tags