Tôi bỗng nhiên rất rất rất rất muốn gặp một người.
Muốn ôm chầm người ấy, đợi được người ấy đeo chiếc nón rộng tuệch lên đầu. Muốn ngồi sau xe, gác cằm mình lên vai người ta, nghe gió gào qua tai, luồn qua tay và nhắm mắt lại nghe nhịp thở đều đều của thành phố trong đêm. Tôi muốn thử chạm vào lòng bàn tay người ấy, vẽ những nét đơn độc trên bàn tay nhỏ bé, vừa nắm tròn một bàn tay tôi... Tôi muốn nắm tay, thỉnh thoảng siết nhè nhẹ để biết mình đang giữ được một người.
Tôi muốn ngồi bên nhau trong im lặng, không cần cười đùa, nói những điều tếu táo, mỗi đứa một cuốn sổ, viết những thứ không tên, hoặc anh không làm gì cả, chỉ tôi viết vẩn vơ thôi cũng được. Tôi muốn cùng chia đôi tai nghe, nghe một bản nhạc tôi thích, hoặc nghe một bản nhạc từ chiếc máy nghe nhạc của người ấy, thứ âm nhạc dập dìu vang vọng trong tai, tôi vừa muốn nhắm mắt để nghe, vừa không muốn bỏ lỡ lời người vừa nói, cuốn quít muốn cả hai.
Tôi muốn liều lĩnh ôm ghì lấy người ấy, nghe tim mình đập rộn ràng, tim người ta đập rộn ràng. Có hai kẻ xa lạ, bỗng chạm phải đời nhau. Tôi muốn thử chủ động hôn, để xem người ấy sẽ phản ứng thế nào vì tôi bốc đồng kì lạ.
Tôi muốn rất nhiều. Song chẳng thực hiện bao nhiêu.
Những im lặng kéo dài, những khoảng không ngày một lớn và tiếng tôi thở dài kéo tận giữa đêm sâu.
Cô độc.
Mỗi khi em có chuyện thì mình sẽ là người sau cùng được biết, hoặc là người duy nhất em có thể kể. Khi đó em sẽ tìm mình, để nói cho hết những tâm tư trong lòng bởi em biết mình sẽ hiểu và chịu lắng nghe.
Và rồi em sẽ lại rời đi, như mây đen chỉ đến khi trời mưa bão. Bão tan, mây đen cũng đi mất. Mình lại hốt hoảng tìm em, và em sẽ chỉ cười, một nụ cười nhẹ “em ổn anh đừng lo. Đừng tìm em.”
Mình biết tính cách của em dễ mủi lòng, nếu mình như người cũ của em chạy đi lùng sục từng góc quán quen em ngồi, từng nơi em đã ghé thì ở đâu đó sẽ tìm thấy và em sẽ cảm động mà mở lòng ra một chút.
Có lẽ là cách nghĩ của mình thực tế quá, có lẽ bởi bản thân đã quen với việc phải vượt một mình, thế nên mỗi khi em nhắn cho mình vỏn vẹn vài chữ để ngăn mình tìm em. Mình sẽ dừng lại, dẫu biết rằng em vẫn còn chênh chao, bởi thâm tâm luôn không muốn ép em làm bất cứ gì nếu em đã không thích. Thế nhưng mà có lẽ cách nghĩ này sai những khi em buồn mất rồi.
Có lẽ tình yêu của mình giống con ng mình, nhẹ nhàng và vô vàn điều bé nhỏ thôi chứ chẳng còn bão lửa như xưa nữa. Mình tôn trọng người mình thương cũng như từng lời người thương nói, thế nên nhiều khi mình thấy mình ngu quá.
Đã nhiều lần mình nhớ em, có lần chợt tìm thấy em đang nắm một bàn tay ai đó khác.
Mình chỉ rẽ góc khác lặng thinh.
Em nhớ anh nhiều quá, rất nhiều.
Ăn gì ở Đà Nẵng? Fact: Mình đã ăn hết danh sách này trong khoảng 2 ngày thôi đó :))
Mít trộn bà Rọm
1. Bánh mì bà Lan - 62 Trưng Nữ Vương 2. Hải sản bà Thôi - 104 Lê Đình Dương 3. Hải sản bà già (recommend món tôm rang me chấm bánh mì, nghêu hấp, chíp chíp hấp) - 278B Hoàng Diệu (gần bánh xèo bà Dưỡng, từ ngã 4 Ng Văn Linh - HD đi ngược hướng phía FPT Shop 5 ph) 4. Bánh tráng 2 đầu da Lục Lạc - 4 Lê Duẩn 5. Mì quảng - Mình ăn ở 1 quán hàng rong thôi 6. Bánh cuốn Tiến Hưng - 190 Trần Phú 7. Nem lụi - Trần Phú, nước chấm rất ngon 8. Mít trộn, bún mắm bà Rọm - vỉa hè đoạn 47 Hoàng Diệu, bán từ 3g chiều 9. Xoa xoa, chè các loại - Ex: Chè Xuân Trang ko ngon được cái lâu đời :)) 10. Bánh bèo bà Bé - 100 Hoàng Văn Thụ
Hải sản Bà già nè!
11. Bánh tráng nướng - Mình ăn ở gần Chợ Nại Hiên trên Trưng Nữ Vương, buổi tối 12. Kem, mít lạnh - Góc Trần Quốc Toản (số 10) - Trần Phú 13. Bánh canh cá lóc - Hoàng Diệu (hải sản bà già đi xuống 3 phút, sẽ thấy ở đối diện) 14. Bò né Khanh - Góc Hoàng Văn Thụ - Cô Giang 15. Bánh căn ở sát chợ Nại Hiên, Trưng Nữ Vương 16. Cháo gà, xôi gà đối diện chợ Nại Hiên, Trưng Nữ Vương
Mình cũng không hiểu.
Bạn bè mình bắt đầu lo lắng về cuộc đời khi họ 20, mà mình đến năm 22 mới bắt đầu suy nghĩ. Những ngày như thế này với mình thật khó khăn, không một ai kề bên.
Đà Nẵng, mùa lau 2015, photo by me
Sự tích cỏ bông lau
Ngày xưa có một nhóm quỷ dữ trốn khỏi địa ngục xuất hiện vào đêm trăng rằm bắt cóc trẻ em và phụ nữ để kéo dài thời gian ở trần thế của mình. Một hôm nọ, Chúng đến để tìm nhà tiên tri nổi tiếng của ngôi làng ven suối nguồn để chỉ cho chúng cách tồn tại mãi mãi nhưng đã nhiều năm nay chúng chưa thể đi qua vì dân làng đã che giấu nhà tiên tri ở một nơi nào đó trong khu rừng- nơi ngăn cách giữa hang quỷ và ngôi làng, khu rừng ấy được tạo ra bởi một người phụ nữ hi sinh chấp nhận sống đơn độc bên trong khu rừng ấy để biến khu rừng trở thành một mê cung khiến lũ quỷ không thể nào đi qua được.
Sau khi người phụ nữ đột nhiên mất tích, cả dân làng không biết cô đã đi đâu ngoài những lời đồn khó tin về người sáng tạo khu rừng, rồi cô ấy cũng dần bị đưa vào quên lãng thế nhưng với chàng trai thì không. Có người phụ nữ lạ đã xuất hiện trong giấc mơ của anh với những bước đi vội vã. Anh cố đuổi theo nhưng không kịp. Anh cho rằng cô gái chính là người đã mất tích và cũng chính là duyên phận của anh. Rồi những ngày sau đó, anh tiếp tục mơ, cô gái đã đưa anh đi đến những miền tươi đẹp, chỉ có anh và cô, đùa nghịch bên dòng suối, kì lạ thay cô gái ấy không bao giờ nói.
Cứ vào mỗi năm nhà tiên tri lại trở về ngôi làng và cho ra một lời tiên đoán. Nhưng lần này bà nhìn thẳng vào anh và nói “tại họa sẽ bị ngọn lửa này đốt cháy thành tro bụi”, Cứ thế bà chậm rãi bước đi khi ánh mắt của nhiều người vẫn đang dồn về phía anh. Một cách hối hả, chàng trai đuổi theo bà như muốn hỏi nhưng dường như bà đã biết trước được số phận của anh, bà nói:
"rằm năm nay hãy đến giữa khu rừng. Con sẽ gặp được người trong mơ"
"nhưng khu rừng ấy rất nhiều cạm bẫy làm sao con có thể..“-Chàng trai tỏ ra lo lắng
"hãy đi theo hướng mặt trời mọc con sẽ thấy. Nhưng đến khi hoàng hôn buông xuống con vẫn chưa thể ra khỏi khu rừng, con sẽ bị thiêu đốt và mãi mãi không thể nào chuyển kiếp được.”
Nhà tiên tri đi khuất, anh trở về ngủ vùi nhưng không còn mơ thấy giấc mơ nào nữa. Đợi đến rạng sáng của ngày rằm. Anh bắt đầu đi vào khu rừng để tìm kiếm tình yêu của mình nhưng không dễ dàng gì, anh phải chiến đấu với thú dữ, vượt qua những con nước lớn, những hẻm núi trắc trở đến khi người mệt lả. Trời đã bắt đầu về chiều.
Lũ quỷ xuất hiện tìm kiếm người phụ nữ đã dựng nên khu rừng này để hóa giải. Người phụ nữ ấy hôm nay không trốn chạy chúng như mọi khi nữa mà đợi ở giữa khu rừng, nét mặt trông ngóng rạng ngời như thể mình sắp được hồi sinh vậy. Lũ quỷ dễ dàng nhìn thấy cô, nhưng cô vẫn cứ ngồi đó dưới thềm cỏ thơm ngát nhẹ dịu. Cô chọn cách chiến đấu với lũ quỷ vì chỉ khi chúng chết, cô mới có thể cùng anh bước ra khỏi những giấc mơ, ra khỏi khu rừng và bên cạnh nhau sống hạnh phúc trọn vẹn. Thế nhưng rõ ràng cô biết mình không thể thắng chúng. Cô chóng chọi với chúng một mình, đến đường cùng cô bẻ một nhánh cây sắt nhọn và tự đâm vào ngực, dòng máu đỏ thẫm loang ra ra làm lũ quỷ sợ hãi. Chúng vốn là loài sợ máu của những trinh nữ đang yêu. Chúng lùi ra xa những vẫn vây quanh cô vì biết chắc khi cô chết khu rừng sẽ biến mất.
Mặt trời đã lặn để lại màn đêm đen như mực, người anh đã bắt đầu nóng dần lên. Mắt anh mờ đi, anh chỉ muốn thiếp ngủ và buông mình ở nơi này nhưng anh ngày một nghe rõ hơn tiếng gào thét của lũ quỷ như thể chúng đang mừng rỡ điều gì. Anh cố gắng đưa từng bước đến gần tiếng thét và bất chợt anh nhìn thấy người con gái mặc váy trắng đang nằm im bất động dưới thảm cỏ với một vệt máu đỏ tươi đang thấm dần trên ngực. Linh tính mách bảo anh đó là cô ấy, anh bàng hoàng đến nỗi không còn cảm thấy sự đau đớn của da thịt, không cảm thấy được lũ quỷ đang tiến về phía anh. Anh tiếp tục đi đến bên cô cho đến khi lũ quỷ chạm vào anh thì người anh hoàn toàn bốc cháy, ngọn lửa rực lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, thiêu đốt bọn quỷ dữ thành tro bụi nhanh đến mức chúng chưa kịp nhận ra được sức nóng của nó. anh đến gần và ôm cô vào lòng, đưa ánh mắt chết lặng vào khuôn mặt đang nhắm nghiền mắt như thể đang ngủ một giấc say, nhẹ nhàng anh đặt một nụ hôn lên đôi môi bé nhỏ của cô, giống như thể mọi chuyện chỉ mới là bắt đầu.
Nửa đêm, dân làng xôn xao tỉnh giấc vì ngọn lửa kì lạ bừng lên đốt cháy cả khu rừng, chúng bốc cháy thành tro chỉ trong một đêm, xung quanh đó chỉ còn là đồng trống mênh mông và những đợt khói nghi ngút bay lên, gió lộng thổi dữ dội. Sáng hôm sau, nơi khu rừng bị cháy mọc lên một loài cây lạ có hoa mang hình dáng như ngọn nến màu trắng. mềm mại. Người dân đặt tên cho nó là “cỏ bông lau”. Kể từ ngày đó không ai nghe thấy tiếng hú của lũ quỷ, nhìn thấy nguy hiểm rình rập xung quanh nữa. Thỉnh thoảng khi gió ghé ngang qua cánh đồng nhỏ, họ như nghe thấy tiếng ai ngọt ngào hát thì thầm với gió: “Anh ơi, nếu duyên phận bắt chúng ta chỉ có thể yêu nhau qua những giấc mơ. Trói buộc chúng ta trong những ảo tưởng mịt mờ. Vậy thì xin duyên phận hãy cho em được ngủ mãi, để mãi mãi để được bên anh, để mãi mãi được yêu anh..”. Từ đó họ đặt tên cho nó là cánh rừng gió hát.
Cỏ bông lau tựơng trưng cho sự khát khao được bảo vệ và tình yêu bị ngăn cách bởi số phận phải đợi chờ đến kiếp sau.
Mình cảm thấy cô đơn quá, thật buồn
Chắc chắn rằng không một ai ngoài kia hiểu được mình cả. Có người hiểu mình thực sự là một chuyện vừa buồn vừa vui, nhưng lúc này thì mình khoing có cả hai
Những đêm khuya thật khuya và mắt mình không chịu ngủ
“I can’t explain what I mean. And even if I could, I’m not sure I’d feel like it.”
— J.D. Salinger
22 rùi nè
NHỮNG ĐIỀU MÌNH MUỐN MÌNH BIẾT NĂM 22 TUỔI.
1. Bọn viết listicle là bọn lười biếng (Là viết 1,2,3,4…như mình đang viết đây nè)
2. Trái tim là thứ dễ bể nhứt, nhưng cũng dễ lành nhứt, nhưng cũng dễ bể nhứt. 3. Đạp xe, chạy nhảy, bơi lội, cắm trại, trekking… là những thứ rất hợp với tuổi trẻ, nhưng về già người ta mới nhận ra. 4. Ăn uống lành mạnh trông có vẻ hợp với tuổi già, nhưng thiệt ra là tuổi nào cũng hợp. 5. Nếu ai muốn leo lên đầu lên cổ mình ngồi, thì hãy ôn tồn bảo họ rằng đấy không phải là chỗ để leo trèo. Nếu họ yêu thể thao quá có thể gợi ý cho họ leo Fansipan. 6. Thời gian thật kỳ lạ. Nó khiến mình cười vào những chuyện đã từng khóc, và khóc vì những chuyện đã từng cười hoặc thấy bình thường. 7. “Nếu mình không sợ gì hết, mình sẽ làm gì?” Là một câu thần chú. 8. “Nhưng mà mình cũng biết sợ chứ!” cũng là một câu thần chú. 9. Đừng tin ai chia sẻ bí quyết làm giàu hoặc giảm cân. 10. Học một loại nhạc cụ. Có lúc buồn sấp mặt, chỉ có nó bầu bạn với mình. 11. Phải biết lái xe hơi và biết bơi. Nhất định phải biết. Không cần hỏi lý do đâu, cứ học đi. 12. Trước khi nói “không”, thử. Thử xong mà vẫn muốn nói “không”, thì cứ mạnh dạn nói. 13. Không cần đáp trả bất kỳ sự khiêu khích nào, trừ khi mình đang rảnh và ảo tưởng sức mạnh. 14. Nếu cố gắng hết sức rồi mà không được thì …thôi bỏ đi. 15. Cái này học từ Michelle Phan: khi mình quá muốn cái gì đó, đời sẽ luôn trả lời mình theo ba hướng: “yes”, “not yet” hoặc “there’s something better” 16. Khi đang yên ấm thuận hoà - Bồ là ruột thịt, bạn là người dưng - Đến hồi tan vỡ rưng rưng - Mới hay đích thị người dưng là nhà. 17. Ái tình là một trò ngu - Này em, nhất chín nhì bù, chơi không?! 18. Vô duyên là một thứ không chữa được. Nhưng may mà nó khó lây qua đường giao tiếp. Stay safe!
- Nguyễn Thiên Ngân
Chắc mình vẫn sẽ khóc như vậy
“Rồi sẽ có một ngày mùa đông, bạn ngồi trong phòng. Vô tình đọc lại từng câu chữ bạn ghi vào thời điểm này một năm đã rất xa, cho một người bây giờ cũng đã rất xa, rất lạ, mà bạn đã rất thương. Sống mũi bạn cay cay, mắt bạn nhòe đi một nửa, nhưng bạn sẽ không khóc. Vì bạn không có thời gian khóc cho quá khứ, bạn đã đi được một quãng đường rất dài, bạn đã rất giỏi rồi.
Cuộc đời là vậy đó, đem biết bao kỷ niệm thật đẹp để khiến bạn yếu lòng mà quay đầu lại. Nhưng bạn phải chiến thắng cuộc đời, ngay cả khi không có cơ hội nào nữa!”
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts