Đà Nẵng, mùa lau 2015, photo by me
Sự tích cỏ bông lau
Ngày xưa có một nhóm quỷ dữ trốn khỏi địa ngục xuất hiện vào đêm trăng rằm bắt cóc trẻ em và phụ nữ để kéo dài thời gian ở trần thế của mình. Một hôm nọ, Chúng đến để tìm nhà tiên tri nổi tiếng của ngôi làng ven suối nguồn để chỉ cho chúng cách tồn tại mãi mãi nhưng đã nhiều năm nay chúng chưa thể đi qua vì dân làng đã che giấu nhà tiên tri ở một nơi nào đó trong khu rừng- nơi ngăn cách giữa hang quỷ và ngôi làng, khu rừng ấy được tạo ra bởi một người phụ nữ hi sinh chấp nhận sống đơn độc bên trong khu rừng ấy để biến khu rừng trở thành một mê cung khiến lũ quỷ không thể nào đi qua được.
Sau khi người phụ nữ đột nhiên mất tích, cả dân làng không biết cô đã đi đâu ngoài những lời đồn khó tin về người sáng tạo khu rừng, rồi cô ấy cũng dần bị đưa vào quên lãng thế nhưng với chàng trai thì không. Có người phụ nữ lạ đã xuất hiện trong giấc mơ của anh với những bước đi vội vã. Anh cố đuổi theo nhưng không kịp. Anh cho rằng cô gái chính là người đã mất tích và cũng chính là duyên phận của anh. Rồi những ngày sau đó, anh tiếp tục mơ, cô gái đã đưa anh đi đến những miền tươi đẹp, chỉ có anh và cô, đùa nghịch bên dòng suối, kì lạ thay cô gái ấy không bao giờ nói.
Cứ vào mỗi năm nhà tiên tri lại trở về ngôi làng và cho ra một lời tiên đoán. Nhưng lần này bà nhìn thẳng vào anh và nói “tại họa sẽ bị ngọn lửa này đốt cháy thành tro bụi”, Cứ thế bà chậm rãi bước đi khi ánh mắt của nhiều người vẫn đang dồn về phía anh. Một cách hối hả, chàng trai đuổi theo bà như muốn hỏi nhưng dường như bà đã biết trước được số phận của anh, bà nói:
"rằm năm nay hãy đến giữa khu rừng. Con sẽ gặp được người trong mơ"
"nhưng khu rừng ấy rất nhiều cạm bẫy làm sao con có thể..“-Chàng trai tỏ ra lo lắng
"hãy đi theo hướng mặt trời mọc con sẽ thấy. Nhưng đến khi hoàng hôn buông xuống con vẫn chưa thể ra khỏi khu rừng, con sẽ bị thiêu đốt và mãi mãi không thể nào chuyển kiếp được.”
Nhà tiên tri đi khuất, anh trở về ngủ vùi nhưng không còn mơ thấy giấc mơ nào nữa. Đợi đến rạng sáng của ngày rằm. Anh bắt đầu đi vào khu rừng để tìm kiếm tình yêu của mình nhưng không dễ dàng gì, anh phải chiến đấu với thú dữ, vượt qua những con nước lớn, những hẻm núi trắc trở đến khi người mệt lả. Trời đã bắt đầu về chiều.
Lũ quỷ xuất hiện tìm kiếm người phụ nữ đã dựng nên khu rừng này để hóa giải. Người phụ nữ ấy hôm nay không trốn chạy chúng như mọi khi nữa mà đợi ở giữa khu rừng, nét mặt trông ngóng rạng ngời như thể mình sắp được hồi sinh vậy. Lũ quỷ dễ dàng nhìn thấy cô, nhưng cô vẫn cứ ngồi đó dưới thềm cỏ thơm ngát nhẹ dịu. Cô chọn cách chiến đấu với lũ quỷ vì chỉ khi chúng chết, cô mới có thể cùng anh bước ra khỏi những giấc mơ, ra khỏi khu rừng và bên cạnh nhau sống hạnh phúc trọn vẹn. Thế nhưng rõ ràng cô biết mình không thể thắng chúng. Cô chóng chọi với chúng một mình, đến đường cùng cô bẻ một nhánh cây sắt nhọn và tự đâm vào ngực, dòng máu đỏ thẫm loang ra ra làm lũ quỷ sợ hãi. Chúng vốn là loài sợ máu của những trinh nữ đang yêu. Chúng lùi ra xa những vẫn vây quanh cô vì biết chắc khi cô chết khu rừng sẽ biến mất.
Mặt trời đã lặn để lại màn đêm đen như mực, người anh đã bắt đầu nóng dần lên. Mắt anh mờ đi, anh chỉ muốn thiếp ngủ và buông mình ở nơi này nhưng anh ngày một nghe rõ hơn tiếng gào thét của lũ quỷ như thể chúng đang mừng rỡ điều gì. Anh cố gắng đưa từng bước đến gần tiếng thét và bất chợt anh nhìn thấy người con gái mặc váy trắng đang nằm im bất động dưới thảm cỏ với một vệt máu đỏ tươi đang thấm dần trên ngực. Linh tính mách bảo anh đó là cô ấy, anh bàng hoàng đến nỗi không còn cảm thấy sự đau đớn của da thịt, không cảm thấy được lũ quỷ đang tiến về phía anh. Anh tiếp tục đi đến bên cô cho đến khi lũ quỷ chạm vào anh thì người anh hoàn toàn bốc cháy, ngọn lửa rực lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, thiêu đốt bọn quỷ dữ thành tro bụi nhanh đến mức chúng chưa kịp nhận ra được sức nóng của nó. anh đến gần và ôm cô vào lòng, đưa ánh mắt chết lặng vào khuôn mặt đang nhắm nghiền mắt như thể đang ngủ một giấc say, nhẹ nhàng anh đặt một nụ hôn lên đôi môi bé nhỏ của cô, giống như thể mọi chuyện chỉ mới là bắt đầu.
Nửa đêm, dân làng xôn xao tỉnh giấc vì ngọn lửa kì lạ bừng lên đốt cháy cả khu rừng, chúng bốc cháy thành tro chỉ trong một đêm, xung quanh đó chỉ còn là đồng trống mênh mông và những đợt khói nghi ngút bay lên, gió lộng thổi dữ dội. Sáng hôm sau, nơi khu rừng bị cháy mọc lên một loài cây lạ có hoa mang hình dáng như ngọn nến màu trắng. mềm mại. Người dân đặt tên cho nó là “cỏ bông lau”. Kể từ ngày đó không ai nghe thấy tiếng hú của lũ quỷ, nhìn thấy nguy hiểm rình rập xung quanh nữa. Thỉnh thoảng khi gió ghé ngang qua cánh đồng nhỏ, họ như nghe thấy tiếng ai ngọt ngào hát thì thầm với gió: “Anh ơi, nếu duyên phận bắt chúng ta chỉ có thể yêu nhau qua những giấc mơ. Trói buộc chúng ta trong những ảo tưởng mịt mờ. Vậy thì xin duyên phận hãy cho em được ngủ mãi, để mãi mãi để được bên anh, để mãi mãi được yêu anh..”. Từ đó họ đặt tên cho nó là cánh rừng gió hát.
Cỏ bông lau tựơng trưng cho sự khát khao được bảo vệ và tình yêu bị ngăn cách bởi số phận phải đợi chờ đến kiếp sau.
Bạn bè đứa đã cưới, đứa chuẩn bị cưới, đứa đang loanh quanh nghĩ đến việc chồng con.
Mình vẫn lơi bơi, mỗi ngày trôi qua đều đặn thức giấc, ngồi lm 8 tiếng, chạy xe vòng quanh.
Vui vẻ, bình tĩnh trước cái sự không đâu vào đâu này.
1. Dạo này mấy post rất lâu rồi của mình được reblog lại. Chợt nhận ra, khi đó cũng vậy, hiện tại cũng vậy, mình đều đang rất buồn.
Mà có lẽ tumblr của mình phần lớn đều viết trong những ngày như thế, khi nỗi buồn không nhất thiết cần nói ra, nhưng vẫn tốt hơn nếu có thể giãi bày những rối bời trong lòng một cách thành thật nhất.
2. Mình đang xem một bộ film, trong đó có 1 câu nam chính nhắc về nữ chính: “Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, cô ấy đang khóc. Lần thứ hai, thứ ba, thứ tư,.. và rất nhiều lần sau này, cô ấy vẫn khóc..”
Đâu là giới hạn chịu đựng của một con người? Một người có thể ở trong nỗi đau của mình bao lâu?
25 tuổi, mộng ước lâu dài của mình biến mất. 28 tuổi, tin tưởng vào hạnh phúc cuối cùng, rồi mọi thứ cũng chỉ là bong bóng xà phòng. Tan vỡ là một điều đau đớn, nhưng Tuyệt vọng khi luôn bị bỏ lại vào những thời điểm quyết định- là một cảm giác đáng sợ hơn rất nhiều. Mình không đủ tự tin vào việc mình có thể cố gắng thêm một lần nữa, cũng như, không đủ tin tưởng vào việc bản thân có thể hạnh phúc nữa rồi. Kiệt sức. Trống rỗng vô cùng.
Giữa khao khát được gắn bó và hiện thực đầy hoài nghi, mình bây giờ chỉ dám lặng lẽ đứng ngoài quan sát..
3. Mình và những người bạn cũ ở đây, dùng tumblr 9, 10 năm trước, rất nhiều điều đầu tiên, rất nhiều điều mới mẻ, rất nhiều người từng nổi-tiếng trong cộng đồng bé bé này. Giờ thì bọn mình chỉ còn là mấy chấm nhỏ xíu, giữa thật nhiều các bạn trẻ. Các bạn trẻ lắm nhưng lại viết về đau đớn, về tổn thương, về thất bại tình cảm, hận thù cuộc sống. Cũng không sai, viết về “nỗi đau” là một trong những cách khiến tumblr của bạn được nhiều người biết đến nhất mà. Mình đọc của rất nhiều người, có những nỗi buồn thật và đậm, và cũng rất nhiều điều giống như là làm-quá-lên.
Tuổi trẻ có thể buồn, nhưng đừng trùm lên mình màu tối tăm. Có rất nhiều người trẻ sâu sắc, trưởng thành, nhưng họ vẫn rất sáng, sự “sáng” mà những người đang tuyệt vọng như mình thật sự rất ngưỡng mộ, và ước gì được quay trở lại.
Nỗi buồn không phải trang sức, khổ đau thật sự là một gánh nặng..
4. Vài nghìn followers, thật lòng muốn gặp hay chia sẻ với vài người trẻ, tình cảm và sáng tươi..
Có một số người, tự nhiên họ chọn cách biến mất. Không một lời giải thích. Và cũng có một số người, họ sẽ mãi mãi không bao giờ hỏi lý do, họ sẽ đặt ký ức đó qua một bên, đứng lên để đi tiếp, cũng sẽ không bao giờ ngoảnh lại để chờ một sự giãi bày. Trưởng thành rồi, tan hợp là lẽ dĩ nhiên, câu chào nhau tuy dễ mà khó, nhưng người bản lĩnh hơn, người biết nâng lên đặt xuống hơn, sẽ là người mỉm cười cho qua vào lúc cuối cùng.
And of course, you’ll never ever see me again. Sayonara. From BeP
Sao mà em thấy cô đơn quá chừng
Ai sẽ đến cứu rỗi em nhỉ…
Tôi đã từng nghĩ điều tồi tệ nhất trong cuộc sống chính là đến sau cùng chỉ có một mình. Nhưng không phải. Điều tồi tệ nhất trong cuộc sống là đến sau cùng, bạn phải gắn bó với những người khiến bạn cảm thấy cô đơn.
1. -“ Ăn gì bổ não nhất?”
-“Ăn quả lừa.”
2. -“Bao nhiêu tuổi thì thích hợp lên giường?”
-“Chả nhẽ từ khi đẻ ra bạn đã ngủ đất?”
3. -“Hè này muốn lên Hà Nội chơi một chuyến, có gợi ý nào hay ho không bạn?”
-“Gợi ý bạn đừng lên.”
4. -“Làm thế nào để đối tượng xem mắt mất thiện cảm với mình?”
-“Sống đúng bản chất.”
5. -“Cao thủ võ lâm làm cách nào nhận biết được có sát khí?”
-“Dựa vào nhạc nền.”
6. -“Sao lúc nào bạn trai cũng nghi ngờ người khác có ý đồ với tôi?”
-“Cậu ta hiểu đàn ông quá rõ mà.”
7. -“Con gái thời nay nghĩ gì về đàn ông nghèo?”
-“Họ chẳng buồn nghĩ đến đâu.”
8. -“Nói gì để bộc lộ nỗi nhớ nhung một cách kín đáo?”
-“Đang làm gì đấy?”
9. -“Làm sao để biết đối phương đã bị mua chuộc?”
-“Chỉ cần hắn mở đầu bằng “Nói một cách công bằng thì…”“
10. -“Làm sao để không cần bận tâm đến lời chỉ trích của người khác?”
-“Bạn phải biết rằng, người giỏi hơn bạn không rảnh mà để mắt đến bạn đâu.”
11. -“Trai tốt đi đâu hết rồi?”
-“Thành anh kết nghĩa của bạn mất rồi.”
12. -“Nàng nhắn “Em ốm rồi”, nên nhắn lại gì là tốt nhất?“
-“Mở cửa.”
13. -“Làm thế nào để nâng cao khả năng viết lách?”
-“Chịu khó thất tình.”
14. -“Nhận được tin nhắn đòi chia tay, nên nhắn lại thế nào?”
-“Đã xem.”
15. -“Giữa nam và nữ có tình bạn thuần khiết không?”
-“Có, càng xấu xí càng thuần khiết.”
16. -“Bài học lớn nhất trong quá trình tìm kiếm hạnh phúc của bạn là?”
-“Thuở bé lười học, lớn lên chỉ có thể ấn like liên tục cho kẻ khác thôi.”
17. -“Vợ tôi lúc nào cũng than không có đồ mặc, trong khi tủ đồ đầy ắp, tôi nên làm gì?”
-“Bắt cô ấy giặt tay là được.”
18. -“Trừ mua xổ số, có cách nào phát tài thần tốc một cách hợp pháp không?”
-“Lấy đại gia.”
19. -“Có một cô gái cũng thích người mà tôi đang thích, nên làm thế nào để cưa đổ anh ấy đây?”
-“Ai lạnh nhạt với anh ta hơn, người đó thắng.”
20. -“Thế giới lý tưởng trong lòng bạn là?”
-“Wifi free phủ sóng toàn cầu.”
21. -“Sao người béo lại chung thuỷ hơn người gầy?”
-“Họ ít cơ hội lọt vào mắt người khác hơn.”
22. -“Làm thế nào để hạ tiêu chí chọn bạn gái?”
-“Soi gương, mở ví, lấy thước đo.”
23. -“Hắn đòi chia tay nhưng khi tôi đến tìm hắn vẫn thân mật với tôi, thế là ý gì?”
-“Mỡ dâng đến tận miệng, dù chán ăn thì con mèo vẫn liếm thử một cái thôi.”
24. -“Người ta nói lâu không yêu thì ngày càng xấu đi, nhưng chắc gì yêu đã trở lên đẹp hơn?”
-“Ít ra vẫn giữ được sự xấu xí lúc đầu.”
25. -“Câu tỏ tình cảm động nhất với bạn là?”
-“Anh biết anh bất tài, nhà, xe, tài khoản tiết kiệm đều là bố mẹ cho. Nên anh mong em đồng ý về quản lý chúng hộ anh.”
26. -“Có nên tha thứ cho kẻ ngoại tình không?”
-“Tuỳ bạn thôi. Ví dụ que kem rơi vào đống rác trên đường, là tôi thì tôi đi thẳng không buồn nhìn lại, có người thì nhặt lên vứt vào thùng rác, có người lại nhặt lên ăn tiếp.”
27.-“Lúc chưa nhận lời yêu thì anh ta chiều chuộng tôi lắm, bây giờ lễ tình nhân cũng chẳng buồn tặng quà. Phải làm sao để cảnh tỉnh anh ta?”
-“Bạn có thấy ai câu được cá rồi còn nhét mồi vào miệng nó không?”
•Weibo Dịch [Cá Yêu Tinh]
Follow for recipes
Is this how you roll?
“I missed how we used to talk a lot.”
—
Có nhiều người buồn cười thật, chẳng hạn chơi với nhau, có đứa bạn làm họa sĩ, nhạc sĩ, làm thơ, viết văn, làm thợ xăm, làm đầu bếp thì y như rằng có kiểu: “Dạo này thằng đấy bay lắm, suốt ngày thơ thẩn.” “Suốt ngày thấy vẽ vời” “Toàn hát với chẳng hò” - như kiểu đó là một cái gì đó rất đáng kinh, ở đây là nói với thái độ đáng kinh, thậm chí khinh, chứ không phải là câu trêu đùa bình thường nhé.
Vài bạn nhạy cảm, thì họ thấy rất tủi thân, phần lớn chọn co mình lại không dám “phát tiết’ một cách thoải mái nữa. Những người nói những lời ấy, không nghĩ đó là một sự tổn thương đem lại cho người "tình cờ” nghe được.
Đã chơi được với nhau, là chấp nhận được cả cái phần khác biệt của đối phương, của bạn bè. Đó là những nét chấm phá tạo nên bức tranh muôn màu của cuộc sống và xã hội. Mỗi người sinh ra chẳng ai giống ai, mỗi đứa một con đường, một lựa chọn và một tài năng. Bạn bè nếu chăng đi con đường không giống mình mà chọn thứ chông gai hơn, thì ủng hộ nó, chứ đừng dìm nó bằng mấy câu nói đùa khiến người khác khó chịu và đau lòng.
Gặp bạn bè, tôi thích hỏi dạo này mày thế nào, có vui không, và nếu đủ thân thiết, tôi sẽ hỏi bạn có hạnh phúc không. Tôi luôn hy vọng bạn tôi hạnh phúc với thứ bạn chọn, vì chọn cái gì trong cuộc đời này cũng là đánh đổi, và cũng nhận về chút gì đó tổn thương. Tốt hay xấu cũng vậy thôi.
Chơi với nhau, thì chân thành làm đầu. Không phải dựa vào cái tiền tài màu mè để làm giá và phông bạt. Đường còn dài, 2 - 3 cơn sóng giữ gió giật là bay hết. Tử tế thì mừng cho bạn, lo cho bạn. Còn không, tốt nhất đừng mở mồm nói những lời tổn thương. Lớn cả rồi, suy nghĩ cho kỹ vào rồi hãy nói.
Còn bạn tớ ạ, thích làm gì cứ làm, người quyết định là ở bạn. Nhiều lúc phải biết nghe cái gì cần nghe, bỏ ngoài tai cái gì cần bỏ. Bản thân mình mà không dũng cảm với lựa chọn của mình, thì thất bại là lẽ đương nhiên thôi. From BeP
1.30 sáng.
Anh thì đang ngủ say. Cú xoay người bất chợt khiến tay anh chạm vào tay em khi đang nằm cạnh. Mọi thứ thật yên tĩnh. Chỉ có tiếng quạt gió vẫn thổi đều và tấm rèm cửa chốc chốc lại đập vào cửa sổ theo nhịp gió. Rồi, chẳng vì lý do gì cả, em thấy mọi thứ thật đơn giản - và bình yên.
Em nhớ, lâu lắm rồi, có thể nói là lần đầu tiên, em không nghĩ đến việc sử dụng Tumblr để ghi lại những cảm xúc “không xấu” như trước đây. Có điều gì đó thú vị khi nhìn lại, như một hồi chợt nhớ về thời điểm anh viết những dòng thơ về em, ấy là khoảng 7, 8 năm trước.
Thật là kỳ cục.
Kể từ đó, khi đoạn đường tình khác trở nên u ám, Tumblr biến thành nơi che giấu những nỗi buồn sâu thẳm nhất trong em. Không biết mình đã đau đến đâu, chỉ biết rằng có những lúc em tự hỏi liệu mình có xứng đáng được yêu thương hay không.
Và giống như Tumblr, cắt nghĩa thế nào nhỉ, “vương quốc nỗi buồn”? Hay là nhà của Pretty When You Cry hay Listen be4 I go? Em không biết. Em chỉ biết rằng những bức hoạ xấu xí không còn ở đó nữa. Và cái cách anh fill nó với Lovely của 21 Pilots và Beautiful của Bazzi - cũng giống như cái cách anh dán hoa đơm lá vào cuộc sống em bằng những chiếc joke không gây cười của anh vậy đó.
Khoảnh khắc này. Khi anh nằm cạnh em. Hay như khi anh
Hôn vào trán em mỗi sáng trước khi đi làm.
Gọi cho em và kể cho em nghe ngày của anh thế nào.
Gọi em là baby ơi anh thấy mình thật nhỏ bé.
Hỏi em hôm nay có uống nước không.
Ôm em mỗi lúc về nhà.
Đặt tay lên tay em lúc đang ngủ say.
Em cảm thấy thật buồn cười vì những khoảnh khắc bình thường nhưng mà lại quý giá đến vậy. Và em nghĩ là, miễn là bàn tay anh vẫn đặt gần em mỗi tối như thế này, mọi khó khăn cũng trở nên dễ dàng hơn một chút..ha?
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts