“I missed how we used to talk a lot.”
—
Tự dưng thấy cô đơn ngang vậy nè
Chị ơi cho em hỏi những ngày tháng chênh vênh 20 chị đối diện với mọi thứ như thế nào ạ. Em cảm giác cô đơn giữa thành phố em đang sống, ngộp thở giữa những áp lực, lưng chừng trong tình yêu,....Em thấy mệt mỏi quá chị. Nhiều lúc em muốn bỏ đi đâu đó thật xa. Nhưng rồi nhận ra, mình thật yếu đuối, sợ hãi và trốn chạy. Em phải làm gì thế nào hả chị?
Để chị kể em nghe câu chuyện này.
Người yêu chị, từ năm lớp 2 đã phải phụ mẹ bươn chải giúp đỡ cho mẹ vì ba bỏ nhà đi theo người phụ nữ khác, những người anh cùng mẹ khác cha thì mặc kệ người mẹ, tự sống cuộc sống của mình, những người họ hàng chỉ xuất hiện khi nghe ngóng được ông bà sẽ chia chác tài sản hoặc xin vay mượn tiền.
Chứng kiến mẹ của mình trở thành “kép” với người khác để có thêm tiền quán xuyến gia đình.
Cuộc đời trầy trật, đổi nơi ở, trường học liên tục và vì theo trường công trường tư quá đắt đỏ nên phải học hệ bổ túc, tìm cách thi vào đội tuyển cầu lông của quân khu 7 để lấy tiền lương 1-2 triệu mỗi tháng để tự lo tiền học và còn đỡ đần cho mẹ mình.
Vậy mà vài năm sau khi cuộc sống dần ổn định, người mẹ lại đạp đổ tất cả, nhất quyết không cho theo thể thao mặc dù đó gần như là đam mê và yêu thích của bạn ấy, mẹ bạn lên tận phòng tập tại quân khu 7 và làm ầm lên, la hét, kiếm chuyện để các huấn luyện viên đuổi bạn ra khỏi đội tuyển.
Những năm tháng sau đó bạn sống với từng lời chỉ trích, mắng nhiếc, đánh đập và coi thường, cho đến năm nào đó mẹ bạn bảo bạn biến đi, bạn không thể chịu đựng tiếp nữa và bỏ nhà đi.
Cuộc sống khi đó là những ngày lang thang ở ngoài đường, ăn nhờ ở đậu, có hôm ngủ ở ngoài đường (đúng nghĩa là vậy đó), cầm chứng minh thư để lấy 400k đi cọc phòng trọ share tiền trọ với một người bạn, làm đủ mọi công việc có thể làm được, cứ vậy vài năm đến khi người mẹ năn nỉ bạn quay trở về nhà, bạn thương mẹ, nghe lời về nhà. Đó cũng là thời điểm người cha đi biền biệt bao nhiêu năm tìm về cầu xin sự tha thứ và chấp nhận được về nhà để chăm sóc, lo lắng cho mẹ và bạn - khi đã hết sạch tiền, bị nhân tình đá đi.
Phụ nữ luôn nhẹ dạ, cả tin, dù cho người đó có tính cách oái ăm khắc nghiệt đến mấy thì vẫn luôn mù quáng khi người đàn ông của họ (hoặc từng là của họ) trở về.
Mẹ bạn đồng ý, mặc cho sự phản đối của bạn.Vì quyết định đó mà cho đến thời điểm hiện tại, bạn vẫn sống những chuỗi ngày mệt mỏi, ba bạn đi nhậu suốt, cứ rảnh là nhậu, nhậu đến mức say mèm, say xỉn về nhà là gây chuyện, chửi bới, cách đây vài ngày khi bạn đi làm về, vừa dắt xe vào nhà thấy mẹ ngồi khóc, ba thì say rượu lèm bèm, bạn hỏi mẹ tại sao khóc, mẹ bảo: “ổng muốn giết tao” - dù rằng trước đó mỗi lần bạn chịu đựng những cơn chửi thậm tệ từ mẹ hoặc ba bạn, mẹ bảo bạn đi chết đi, bảo rằng sinh ra mày là điều sai lầm của tao, hoặc bằng bất kì ngôn ngữ nào mà em chẳng thể tưởng tượng nổi một người mẹ lại có thể nói với con mình đến mức như vậy, dù rằng bạn sống với những điều đó gần như là mỗi ngày, vậy mà khi nghe mẹ nói ba muốn giết mẹ, bạn vẫn nổi điên lên để bảo vệ cho mẹ.
Cuộc sống ngoài kia là những mảng sáng tối xen kẽ, cuộc đời mỗi người đều chứa đựng những niềm đau riêng, chẳng ai có thể mang vác cái đau đó giùm cho ai, cũng chẳng ai có thể hiểu được cái đau mình cảm thấy là thế nào, những gì chúng ta nhìn thấy của nhau chỉ là bề nổi và sẽ luôn là như thế.
Ai cũng đấu tranh vì muốn được sống, ai cũng đấu tranh vì muốn được hiểu, được cảm thông, được công nhận, được là một phần trong cuộc vui/cuộc đời của người mà mình quan tâm.
Nhưng điều tất cả chúng ta quên chính là sự cân bằng. Trong Castle có một tập phim khi Beckett gặp một nữ cảnh sát đặc vụ hoàn hảo đến mức vừa là người vợ, người mẹ, cảnh sát, và nhiều chức vụ khác. Beckett hỏi cô ấy làm sao có thể làm được như vậy, sao có thể giỏi đến vậy. Cô ấy trả lời rằng những gì cô ấy làm không phải là nỗ lực leo lên những ngọn núi đó, mà chính là duy trì sự cân bằng giữa những gì cô đang làm mặc dù sau đó trong cơn giận cô đã nói thật rằng hôn nhân tan vỡ, đứa con của cô thậm chí chẳng được gặp cô nhiều lần, và khi người bạn cần cô giúp đỡ thì cô đã bỏ qua cuộc gọi vì quá bận, cho đến khi người bạn đó bị giết hại.
Những áp lực, cô độc, trách nhiệm, chênh vênh mà em đang gặp cũng là những điều muôn trùng ai cũng phải đi qua. Dù là ở bất kì lứa tuổi nào.
20 tuổi, chị đã buông thả cuộc sống của chính mình để chạy theo những hào nhoáng, sai lầm mà chị của thời điểm đó cho rằng mình đang làm đúng.
Chị đã vượt qua cơn trầm cảm sau đó nhờ chị gái và người yêu hiện tại của chị.Cho đến gần đây, chính xác là trước ngày 19/9, chị mới một lần nữa nhìn lại mình-của-ngày-xưa với cái nhìn tổng thể, bao quát hơn, tự mở ra cho mình những câu trả lời, những đáp án cho từng mảnh ghép chị đã từng xếp đặt, như là một cách để bước tiếp khi đã thu xếp gọn gàng từng rối rắm mình đã tự thắt lại ngày xưa.
Phải đến hơn 6 năm sau những biến cố chị đã gặp ở tuổi 18 - lứa tuổi đối diện với ngưỡng trưởng thành, chị mới đủ sức lực để “thu xếp chính mình” em à.
Em sẽ không thể thoát khỏi những cảm giác đang bào mòn em của bây giờ, em cũng sẽ chẳng thể trốn tránh mãi mãi, em chỉ có thể đón nhận và cứ để nó trôi, khi đã trôi đủ thì tự mình sẽ đi ra khỏi đó, tất cả những điều này chỉ là tiền đề cho em của những năm sau này nhìn lại và tiếp tục thu dọn mớ hỗn độn đó, cứ thế, cứ thế.
Trưởng thành là môn học sẽ theo chúng ta suốt một đời, chỉ khi quỹ thời gian của mình cạn kiệt thì khi đó chúng ta mới ngừng lớn lên.Chữa lành cũng thế, là quá trình ta phải tự mình nuôi dưỡng mỗi ngày, cho đến lúc chẳng-còn-ta-nữa.
Vậy nên cứ sống tiếp, những dòng chảy sẽ giúp em hiểu rõ em đang ở đâu, và cần làm những gì.
Học cách lắng nghe chính mình, thật chậm rãi và thật sâu, làm quen với những biến cố, những cơn đau, những thương tổn dù ở thể xác hay tinh thần, vì chỉ khi quen được với những điều đó em mới có thể trở thành điểm tựa cho chính mình, mới có thể từng bước vững vàng mạnh mẽ và chai lì để đi qua ngàn vụn vỡ rồi sẽ còn tiếp tục tìm đến em.
Dù rằng có chai lì, kiên cường đến đâu chăng nữa cũng sẽ có lúc cứ thế bật khóc, nổ tung, vỡ oà khi có ai đó thật sự chân thành lắng nghe, vỗ về mình. Như có một ngày khi chị và bạn đang nằm nghỉ sau khi tập thể dục, chị quay sang nhìn bạn và thấy bạn đang khóc, bạn bảo: “Mẹ nói anh đi chết đi, đi ra đường cho xe tung chết đi.”
Sự đau đớn bộc phát nghẹn ngào nhất từ khi chị biết bạn đến giờ chính là ngày hôm đó. Nỗi tuyệt vọng đó hầu như chẳng thể chữa lành, xoa dịu, mình chỉ có thể lặng lẽ mà ở bên, bế tắc hen.
Vậy mà bạn vẫn đi tiếp, sống tiếp mỗi ngày, em cũng sẽ kiên cường, chị tin như thế.
Đây là sinh nhật đầu tiên của em mà chúng mình bên nhau, có thể nhiều nhiều năm sau chúng mình không thể đón sinh nhật cùng nhau như bây giờ nữa, bản thân cũng không làm được gì cho em nhiều như khi mình cạnh bên, nhưng tôi hứa sẽ luôn nhớ đến ngày sinh của em gọi điện cho em vào những ngày quan trọng như thế và sẽ không quên lời hứa của mình! Chỉ hi vọng bốn mươi năm mươi hay sáu mươi năm sau chúng mình vẫn sẽ như vậy bên cạnh nhau, vẫn có thể ôm em như bây giờ và chính miệng nói với em một câu Sinh Nhật Vui Vẻ, vẫn một mực vẹn nguyên tình cảm mỗi sáng thức dậy bên cạnh em vẫn là tôi, cạnh bên tôi như trước vẫn là em, cho dù chúng mình già đi thì trong lòng vẫn mãi mãi như thời son trẻ yêu thương nhau không bao giờ ngừng em nhé!
•I wish i could turn back the clock i’d find you sooner and love you longer!
Happy Birthday, Bae!
“Cả một đời nghe biết bao nhiêu đạo lý, nhưng vẫn không sống tốt cuộc sống này.”
—
Phim Không ngày gặp lại (via thang-9)
Reblog bao lần vẫn thấy buồn. Không hiểu sao lại thấy buồn khi đọc câu này.
(via thang-9)
Mình cũng không hiểu.
Bạn bè mình bắt đầu lo lắng về cuộc đời khi họ 20, mà mình đến năm 22 mới bắt đầu suy nghĩ. Những ngày như thế này với mình thật khó khăn, không một ai kề bên.
Khi nào Anh mới rảnh? Để tụi mình yêu nhau? Khi nào Anh bớt bận? Để tim Em đỡ rầu?
Hay vì Anh là tàu Nên cứ mê mải chạy? Hay vì Em ngớ ngẩn Nên tình tuột khỏi tay?
| Linh Tumblr|
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts