aww sao tôi lại lạc vào cái trang có chủ nhân tràn đầy ước muốn y chang tôi vậy
Một ngôi nhà, hai người, ba bữa, bốn mùa, năm nào cũng có nhau.
Em đã tự thề với lòng là sẽ không bận tâm chút gì về anh, ngay giây phút anh chặn máy là em đã biết chẳng có cơ hội gì cho mình nữa rồi. Nhưng em xin lỗi, em thật sự rất nhớ anh. Em nhớ anh. Em nhớ anh.
Không biết bao nhiêu lần em đã nghĩ, nếu em biết buổi gặp mặt hôm ấy là lần cuối cùng em được ở bên cạnh anh. Chắc em sẽ chẳng vội vàng rời đi như thế. Anh hay hỏi có điều gì ở anh mà em quyến luyến? Em cũng không biết phải trả lời thế nào hết, em chỉ biết đó là anh. Là anh rồi thì không ai đúng nữa. Phải là anh, nếu không phải anh thì ai cũng không phải.
Em xin lỗi vì có lúc em bất cần, ngang bướng. Nhưng mong anh hiểu rằng ai cũng muốn mình được bảo vệ khỏi những dối lừa ngoài kia, ai cũng muốn mình được yêu thương. Em xin lỗi vì em cứ ích kỷ nhiều thế này
Mình gặp nhau thôi anh ơi, em phản bội mình mất rồi!
Những thứ tồi tệ thường không đến vào ngày xấu nhất, mà nó hay đến vào ngày bạn kỳ vọng nhất.
Mình đã tưởng tượng ngày gặp lại trăm ngàn lần, đã tưởng tượng khung cảnh chúng ta gặp lại, đã tưởng tượng khuôn mặt của bạn, đã lặp đi lặp lại trăm ngàn lần trong đầu những gì mình muốn nói, nhưng mười mấy năm qua đi, chúng ta mất liên lạc, chưa từng một lần gặp lại. Sáng nay mình tỉnh giấc trong sự ê oải bàng hoàng của cơn mơ về bạn, trong lòng mình bồn chồn không yên, lập tức nhắn đăng tin tìm bạn…bạn có tin được không, nhắn để nhờ những người ngoài kia, ai đó biết bạn sẽ chỉ đường dẫn lối cho mình tìm về bạn…
Một cuộc gặp gỡ, hơn mười hai năm chờ đợi, rồi cuối cùng mình cũng đợi được rồi. Cho dù đã tưởng tượng trăm ngàn lần trong đầu, mình cũng chưa từng nghĩ chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại được nhau. Nhưng hơn mười hai năm đi qua rồi, kể từ lần cuối cùng thấy bạn, cuối cùng, một góc nào đó trong lòng mình cũng cảm thấy bình yên. Biết nói sao đây? Biết bắt đầu từ đâu? Biết nói như thế nào về tất cả những năm đã đi qua, những tâm sự trong lòng. Biết bắt đầu từ đâu? Biết nói như thế nào cho bạn hiểu, mình chờ để gặp bạn, chờ cũng mười mấy năm hơn rồi.
Những hình ảnh tươi đẹp nhất của năm tháng học trò ấy, mình vẫn giữ nguyên trong ký ức. Giọng nói của bạn, bóng dáng của bạn năm ấy…chúng ta đều đã trưởng thành rồi, đã nhuốm mùi sương gió cuộc đời rồi, đã yêu rồi, cũng đã xa rồi…mình chỉ muốn hỏi, bạn có hạnh phúc không? Những năm đi qua có bao giờ nhớ đến mình hay không? Chỉ muốn nói ngày đó, năm đó, tháng đó, mình đã từng thực sự rất thích bạn, bạn có từng biết hay không?
Hơn mười hai năm qua đi, một góc nào đó trong lòng mình vẫn luôn thiếu sót, vẫn luôn tìm kiếm một hồi kết, một sự nguyên vẹn cho những năm tháng đã qua. Có lẽ lần này thì có thể rồi, có lẽ lần này gặp lại, đã thực sự có thể khép lại những dở dang của năm tháng xưa…cho dù chẳng thể nào tìm về bên nhau được nữa, cho dù biết có lẽ gặp lại sẽ là vỡ mộng ngày hè, sẽ thiêu hủy những gì đã từng đẹp đẽ, nhưng có lẽ chúng ta đều cần một hồi kết, hoặc là bản thân mình cần một hồi kết. Ngày này mình đã chờ đợi lâu, rất lâu, rất lâu rồi…rồi cuối cùng, có lẽ cũng cỏ thể hoàn toàn buông xuống, một thời tuổi trẻ, một thời tươi đẹp nhất…
Xin giới thiệu với em, trong quá khứ của mình, anh đã từng biết yêu và là một người tốt.
Hiện tại, anh chỉ còn một nửa thôi.
| 𝟮𝟬𝟮𝟮.𝟴.𝟭𝟬🍃⛈☔️ 𝗴𝗼𝗼𝗱𝗻𝗶𝗴𝗵𝘁 |
生活中70%的幸福来自想吃什么就能吃什么,
剩下 30%的幸福则取决于和谁一起吃。
70% hạnh phúc trong cuộc sống đến từ việc thích ăn cái gì thì ăn cái đó, 30% còn lại của hạnh phúc lại được quyết định bởi việc ăn cùng với ai.
Sr: Dịch Tiếng Trung Dạo
Tôi bỗng nhiên rất rất rất rất muốn gặp một người.
Muốn ôm chầm người ấy, đợi được người ấy đeo chiếc nón rộng tuệch lên đầu. Muốn ngồi sau xe, gác cằm mình lên vai người ta, nghe gió gào qua tai, luồn qua tay và nhắm mắt lại nghe nhịp thở đều đều của thành phố trong đêm. Tôi muốn thử chạm vào lòng bàn tay người ấy, vẽ những nét đơn độc trên bàn tay nhỏ bé, vừa nắm tròn một bàn tay tôi... Tôi muốn nắm tay, thỉnh thoảng siết nhè nhẹ để biết mình đang giữ được một người.
Tôi muốn ngồi bên nhau trong im lặng, không cần cười đùa, nói những điều tếu táo, mỗi đứa một cuốn sổ, viết những thứ không tên, hoặc anh không làm gì cả, chỉ tôi viết vẩn vơ thôi cũng được. Tôi muốn cùng chia đôi tai nghe, nghe một bản nhạc tôi thích, hoặc nghe một bản nhạc từ chiếc máy nghe nhạc của người ấy, thứ âm nhạc dập dìu vang vọng trong tai, tôi vừa muốn nhắm mắt để nghe, vừa không muốn bỏ lỡ lời người vừa nói, cuốn quít muốn cả hai.
Tôi muốn liều lĩnh ôm ghì lấy người ấy, nghe tim mình đập rộn ràng, tim người ta đập rộn ràng. Có hai kẻ xa lạ, bỗng chạm phải đời nhau. Tôi muốn thử chủ động hôn, để xem người ấy sẽ phản ứng thế nào vì tôi bốc đồng kì lạ.
Tôi muốn rất nhiều. Song chẳng thực hiện bao nhiêu.
Những im lặng kéo dài, những khoảng không ngày một lớn và tiếng tôi thở dài kéo tận giữa đêm sâu.
Cô độc.
Suốt cả trưa nay, trong 30 phút được nghỉ ngơi ngắn ngủi mình đã không thôi nghĩ ngợi duy nhất một vấn đề, nói chính xác hơn là về những lời hứa.
Người ta bảo không nên thốt ra lời hứa lúc vui, người nói có thể quên ngay nhưng người nghe sẽ ghi nhớ và kỳ vọng suốt đời. Bởi thế mình luôn cẩn trọng mỗi khi mở lời với một ai, vì mình sợ sẽ có người hy vọng rồi lại thất vọng hoặc hơn nữa vì mình ?! Thế mà sự cẩn trọng của mình đổi lại toàn dối trá. Mình đối với họ toàn tâm toàn ý, khi nhận lại thì chỉ là tuỳ tâm.
Tất cả chỉ vì mình tin người, mình dễ tin người vl
Ai cứu tôi với
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts