| 𝟮𝟬𝟮𝟮.𝟴.𝟭𝟬🍃⛈☔️ 𝗴𝗼𝗼𝗱𝗻𝗶𝗴𝗵𝘁 |

| 𝟮𝟬𝟮𝟮.𝟴.𝟭𝟬🍃⛈☔️ 𝗴𝗼𝗼𝗱𝗻𝗶𝗴𝗵𝘁 |

生活中70%的幸福来自想吃什么就能吃什么,

剩下 30%的幸福则取决于和谁一起吃。

70% hạnh phúc trong cuộc sống đến từ việc thích ăn cái gì thì ăn cái đó, 30% còn lại của hạnh phúc lại được quyết định bởi việc ăn cùng với ai.

Sr: Dịch Tiếng Trung Dạo

More Posts from Caduoitegieng and Others

5 years ago

“Sometimes I hate you, sometimes I hate myself, but always I miss you.”

— David Henry Hwang, M. Butterfly

6 years ago

Romantic Movies You Need To Watch

Sharing some of the Romantic Movies I love the most from the 2000’s up to date, Here goes:

image

50 First Date (2004)

image

500 Days of Summer (2009)

image

A Walk to Remember (2002)

image

About Time (2013)

image

Already Tomorrow in Hong Kong (2015)

image

Before Sunset (2004)

image

Dear John (2010)

image

Eternal Sunshine of the Spotless Mind (2004)

image

Everything, Everything (2017)

image

Flipped (2010)

image

Letters to Juliet (2010)

image

If I Stay (2014)

image

Love, Rosie (2014)

image

Me Before You (2016)

image

Safe Haven (2013)

image

Midnight Sun (2018)

image

P.S. I Love You (2007)

image

Rules Don’t Apply (2016)

image

Serendipity (2001)

image

The Best of Me (2014)

image

Silver Linings Playbook (2012)

image

The Choice (2016)

image

The Longest Ride (2015)

image

The Fault in Our Stars (2014)

image

The Last Song (2010)

image

The Notebook (2004)

image

The Space Between Us (2017)

image

The Vow (2012)

image

To All The Boys I’ve Loved Before (2018)

image

What If (2013)

5 years ago

Lúc muốn từ bỏ hãy nghĩ xem tại sao lại bắt đầu.

Để xem nào, mình bắt đầu vì sợ cô đơn, vì cảm thấy cô đơn, mình không muốn một mình mình gặm nhấm những nỗi buồn, những niềm vui không có ai san sẻ.

Nhưng bây giờ mình lại cảm thấy rằng, so với hai người, một mình mình thoải mái hơn rất nhiều. Nếu yêu mà vẫn cô đơn, thì còn yêu làm gì?

1 year ago

đây chính xác là những gì mình trải qua trong hơn 1 năm vừa rồi, cảm giác đi từ hy vọng, kỳ vọng rồi lần lượt thành thất vọng, nó đau khổ biết bao nhiêu.

Sao anh có thể làm em đau đớn hoài vậy, em đâu muốn gì nhiều, ngoại trừ bình yên...

Mình Cứ Tưởng Sau Khoảng Thời Gian Dài Như Vậy, Sau Hàng Trăm Hàng Ngàn Lần Suy Nghĩ
Mình Cứ Tưởng Sau Khoảng Thời Gian Dài Như Vậy, Sau Hàng Trăm Hàng Ngàn Lần Suy Nghĩ

Mình cứ tưởng sau khoảng thời gian dài như vậy, sau hàng trăm hàng ngàn lần suy nghĩ mình đã chấp nhận, đã nguôi ngoai, đã dứt bỏ đc họ nhưng sau 1 số lần như giấc mơ hôm qua, mình mới biết là mình chưa. Tim mình, não mình mà ko thể làm chủ đc. Ko thể bắt nó ko buồn hay ko suy nghĩ, ko mơ về ai đó nữa... bất lực thật ha...

Nhiều khi mình nghĩ hay cứ ôm kỷ niệm đẹp của quá khứ mà sống 1 mình đến già cho lành nhỉ... Nhưng rồi khi vô tình chứng kiến hoặc mơ thấy họ hạnh phúc bên người khác là mình lại từ bỏ suy nghĩ đó và lại muốn có 1 hạnh phúc như họ.

Nhưng bây giờ chưa dứt đc quá khứ thì chưa đến đc với ai cả dù họ có tốt đến mức nào đi nữa. Đến với ai cũng ám ảnh sẽ lặp lại kịch bản: ban đầu thì rất tốt, kết thúc lại dở tệ...

Mình luôn tin là mỗi người đều có 1 người sinh ra dành riêng cho mình. Đến bây giờ, cái người định mệnh ấy với mình sẽ là người: đợi đc đến lúc mình sẵn sàng yêu họ. Nếu họ ko đợi đc mà đến với người khác thì ko phải người dành cho mình rồi.

Hôm qua dì lại mai mối cho 1 người và mình vốn ghét trò mai mối nên đã ko thèm ra tiếp. Mình biết mình làm thế là bất lịch sự và có lỗi với họ nhưng ko còn cách nào khác. Họ có chửi mình hay bảo mình điên, già rồi còn kén chọn mình cũng chấp nhận thôi... sống đến tầm này mà còn để tâm ai nghĩ gì về mình thì sao sống nổi.

Dì trách mình và bảo ngta đến ko thích thì cứ tiếp, cứ cắm ca cắm cảu, cứ lấy chồng đi có đứa con rồi ko hợp thì bỏ, ít ra có đứa con sống cùng nó, về già sống 1 mình đau ốm ai chăm. Xong ai khoe ảnh gia đình hạnh phúc cũng bảo đấy mày thấy ngta có vợ có chồng sướng chưa, chả ai sống 1 mình mà hạnh phúc cả ... rát hết cả tai. Mình thậm chí p gắt lên là thôi dì đừng nói nữa cháu đau đầu lắm, mỗi ng 1 tiêu chuẩn hạnh phúc riêng chứ. Dì nói nữa cũng ko thay đổi đc gì đâu. Thế là dì dỗi mình, ko thèm nói gì luôn...

Mình phải nói thật là mình ko thích tính cách của dì. Cứ áp đặt quan điểm của mình lên ng khác. Dì nghĩ làm thế là tốt cho mình nhưng mình có cần đâu, thấy rất phiền là khác... Mình biết là mình có nói bao nhiêu đi nữa dì cũng ko bao giờ hiểu đc đâu. Ngược lại mình cũng ko nghe theo dì đc. Haiz, dù dì có giận ko thèm nhìn mặt mình nữa mình cũng chấp nhận thôi. Cuộc đời mình mình phải sống theo ý mình chứ, dù có thế nào mình cũng là người chịu hậu quả cho những quyết định của mình chứ có ai chịu thay đc...

Lâu rồi ko lên tum này than thở, hôm nay nhiều chuyện dồn nén quá ko chịu nổi lại ngoi lên vậy. Tự kỉ mãi ở story ig thì cũng chán...

1 year ago
Em đã Nghĩ Chỉ Cần Người ấy Tiến Thêm Một Bước, Không Có Gì Là Em Không Thể

Em đã nghĩ chỉ cần người ấy tiến thêm một bước, không có gì là em không thể vượt qua.

Nhưng mà em đã thấy người ta chần chừ.

— AN TRƯƠNG

1 year ago

Vừa bước chân xuống xe là tim mình nhoi nhói.

Những điều tưởng như mới đây thôi nay đã qua hết rồi, chuyện cũ người xa. Thế nhưng Huế vẫn là chốn tuyệt vời của mình, mình yêu mọi điều ở Huế (những thứ chưa yêu thì cũng gắng yêu được)

Chuyến đi đúng nghĩa chữa lành, mình được gặp những người bạn thương, được đi ăn nhiều món ăn mình thích, khách phương xa đến Huế chắc sẽ được giới thiệu đi ăn Cơm Hến ha, nhưng không đâu, với mình Mì Hến mới là đỉnh cao và hôm qua mình đã xử 2 tô liền~

Điều vui nhất trong dịp thăm Huế này là mình đã kịp chinh phục Hòn Vượn, tiện thể ghé qua Đập Khe Ngang. Thực ra thì hồi còn làm việc ở đây, những chỗ này mình đều đi hết rồi, nhưng mà hồi ấy mình leo núi khó khăn lắm, cứ thở hì hà hì hục thôi. Hôm qua thì cứ gọi là tuyệt vời, mình đi băng băng, 1 lèo lên đỉnh luôn.

Vừa Bước Chân Xuống Xe Là Tim Mình Nhoi Nhói.
1 year ago

Anh ta nói tối anh sang, chiều đó tôi đã vui sẵn rồi

Một trong những câu nói khiến mình muốn ngày hôm nay trôi qua thật nhanh.

Một Trong Những Câu Nói Khiến Mình Muốn Ngày Hôm Nay Trôi Qua Thật Nhanh.
2 years ago

Suốt cả trưa nay, trong 30 phút được nghỉ ngơi ngắn ngủi mình đã không thôi nghĩ ngợi duy nhất một vấn đề, nói chính xác hơn là về những lời hứa.

Người ta bảo không nên thốt ra lời hứa lúc vui, người nói có thể quên ngay nhưng người nghe sẽ ghi nhớ và kỳ vọng suốt đời. Bởi thế mình luôn cẩn trọng mỗi khi mở lời với một ai, vì mình sợ sẽ có người hy vọng rồi lại thất vọng hoặc hơn nữa vì mình ?! Thế mà sự cẩn trọng của mình đổi lại toàn dối trá. Mình đối với họ toàn tâm toàn ý, khi nhận lại thì chỉ là tuỳ tâm.

Tất cả chỉ vì mình tin người, mình dễ tin người vl

Suốt Cả Trưa Nay, Trong 30 Phút được Nghỉ Ngơi Ngắn Ngủi Mình đã Không Thôi Nghĩ
7 years ago

Chị ơi cho em hỏi những ngày tháng chênh vênh 20 chị đối diện với mọi thứ như thế nào ạ. Em cảm giác cô đơn giữa thành phố em đang sống, ngộp thở giữa những áp lực, lưng chừng trong tình yêu,....Em thấy mệt mỏi quá chị. Nhiều lúc em muốn bỏ đi đâu đó thật xa. Nhưng rồi nhận ra, mình thật yếu đuối, sợ hãi và trốn chạy. Em phải làm gì thế nào hả chị?

Để chị kể em nghe câu chuyện này.

Người yêu chị, từ năm lớp 2 đã phải phụ mẹ bươn chải giúp đỡ cho mẹ vì ba bỏ nhà đi theo người phụ nữ khác, những người anh cùng mẹ khác cha thì mặc kệ người mẹ, tự sống cuộc sống của mình, những người họ hàng chỉ xuất hiện khi nghe ngóng được ông bà sẽ chia chác tài sản hoặc xin vay mượn tiền.

Chứng kiến mẹ của mình trở thành “kép” với người khác để có thêm tiền quán xuyến gia đình.

Cuộc đời trầy trật, đổi nơi ở, trường học liên tục và vì theo trường công trường tư quá đắt đỏ nên phải học hệ bổ túc, tìm cách thi vào đội tuyển cầu lông của quân khu 7 để lấy tiền lương 1-2 triệu mỗi tháng để tự lo tiền học và còn đỡ đần cho mẹ mình.

Vậy mà vài năm sau khi cuộc sống dần ổn định, người mẹ lại đạp đổ tất cả, nhất quyết không cho theo thể thao mặc dù đó gần như là đam mê và yêu thích của bạn ấy, mẹ bạn lên tận phòng tập tại quân khu 7 và làm ầm lên, la hét, kiếm chuyện để các huấn luyện viên đuổi bạn ra khỏi đội tuyển.

Những năm tháng sau đó bạn sống với từng lời chỉ trích, mắng nhiếc, đánh đập và coi thường, cho đến năm nào đó mẹ bạn bảo bạn biến đi, bạn không thể chịu đựng tiếp nữa và bỏ nhà đi.

Cuộc sống khi đó là những ngày lang thang ở ngoài đường, ăn nhờ ở đậu, có hôm ngủ ở ngoài đường (đúng nghĩa là vậy đó), cầm chứng minh thư để lấy 400k đi cọc phòng trọ share tiền trọ với một người bạn, làm đủ mọi công việc có thể làm được, cứ vậy vài năm đến khi người mẹ năn nỉ bạn quay trở về nhà, bạn thương mẹ, nghe lời về nhà. Đó cũng là thời điểm người cha đi biền biệt bao nhiêu năm tìm về cầu xin sự tha thứ và chấp nhận được về nhà để chăm sóc, lo lắng cho mẹ và bạn - khi đã hết sạch tiền, bị nhân tình đá đi.

Phụ nữ luôn nhẹ dạ, cả tin, dù cho người đó có tính cách oái ăm khắc nghiệt đến mấy thì vẫn luôn mù quáng khi người đàn ông của họ (hoặc từng là của họ) trở về.

Mẹ bạn đồng ý, mặc cho sự phản đối của bạn.Vì quyết định đó mà cho đến thời điểm hiện tại, bạn vẫn sống những chuỗi ngày mệt mỏi, ba bạn đi nhậu suốt, cứ rảnh là nhậu, nhậu đến mức say mèm, say xỉn về nhà là gây chuyện, chửi bới, cách đây vài ngày khi bạn đi làm về, vừa dắt xe vào nhà thấy mẹ ngồi khóc, ba thì say rượu lèm bèm, bạn hỏi mẹ tại sao khóc, mẹ bảo: “ổng muốn giết tao” - dù rằng trước đó mỗi lần bạn chịu đựng những cơn chửi thậm tệ từ mẹ hoặc ba bạn, mẹ bảo bạn đi chết đi, bảo rằng sinh ra mày là điều sai lầm của tao, hoặc bằng bất kì ngôn ngữ nào mà em chẳng thể tưởng tượng nổi một người mẹ lại có thể nói với con mình đến mức như vậy, dù rằng bạn sống với những điều đó gần như là mỗi ngày, vậy mà khi nghe mẹ nói ba muốn giết mẹ, bạn vẫn nổi điên lên để bảo vệ cho mẹ.

Cuộc sống ngoài kia là những mảng sáng tối xen kẽ, cuộc đời mỗi người đều chứa đựng những niềm đau riêng, chẳng ai có thể mang vác cái đau đó giùm cho ai, cũng chẳng ai có thể hiểu được cái đau mình cảm thấy là thế nào, những gì chúng ta nhìn thấy của nhau chỉ là bề nổi và sẽ luôn là như thế.

Ai cũng đấu tranh vì muốn được sống, ai cũng đấu tranh vì muốn được hiểu, được cảm thông, được công nhận, được là một phần trong cuộc vui/cuộc đời của người mà mình quan tâm.

Nhưng điều tất cả chúng ta quên chính là sự cân bằng. Trong Castle có một tập phim khi Beckett gặp một nữ cảnh sát đặc vụ hoàn hảo đến mức vừa là người vợ, người mẹ, cảnh sát, và nhiều chức vụ khác. Beckett hỏi cô ấy làm sao có thể làm được như vậy, sao có thể giỏi đến vậy. Cô ấy trả lời rằng những gì cô ấy làm không phải là nỗ lực leo lên những ngọn núi đó, mà chính là duy trì sự cân bằng giữa những gì cô đang làm mặc dù sau đó trong cơn giận cô đã nói thật rằng hôn nhân tan vỡ, đứa con của cô thậm chí chẳng được gặp cô nhiều lần, và khi người bạn cần cô giúp đỡ thì cô đã bỏ qua cuộc gọi vì quá bận, cho đến khi người bạn đó bị giết hại.

Những áp lực, cô độc, trách nhiệm, chênh vênh mà em đang gặp cũng là những điều muôn trùng ai cũng phải đi qua. Dù là ở bất kì lứa tuổi nào.

20 tuổi, chị đã buông thả cuộc sống của chính mình để chạy theo những hào nhoáng, sai lầm mà chị của thời điểm đó cho rằng mình đang làm đúng.

Chị đã vượt qua cơn trầm cảm sau đó nhờ chị gái và người yêu hiện tại của chị.Cho đến gần đây, chính xác là trước ngày 19/9, chị mới một lần nữa nhìn lại mình-của-ngày-xưa với cái nhìn tổng thể, bao quát hơn, tự mở ra cho mình những câu trả lời, những đáp án cho từng mảnh ghép chị đã từng xếp đặt, như là một cách để bước tiếp khi đã thu xếp gọn gàng từng rối rắm mình đã tự thắt lại ngày xưa.

Phải đến hơn 6 năm sau những biến cố chị đã gặp ở tuổi 18 - lứa tuổi đối diện với ngưỡng trưởng thành, chị mới đủ sức lực để “thu xếp chính mình” em à.

Em sẽ không thể thoát khỏi những cảm giác đang bào mòn em của bây giờ, em cũng sẽ chẳng thể trốn tránh mãi mãi, em chỉ có thể đón nhận và cứ để nó trôi, khi đã trôi đủ thì tự mình sẽ đi ra khỏi đó, tất cả những điều này chỉ là tiền đề cho em của những năm sau này nhìn lại và tiếp tục thu dọn mớ hỗn độn đó, cứ thế, cứ thế.

Trưởng thành là môn học sẽ theo chúng ta suốt một đời, chỉ khi quỹ thời gian của mình cạn kiệt thì khi đó chúng ta mới ngừng lớn lên.Chữa lành cũng thế, là quá trình ta phải tự mình nuôi dưỡng mỗi ngày, cho đến lúc chẳng-còn-ta-nữa.

Vậy nên cứ sống tiếp, những dòng chảy sẽ giúp em hiểu rõ em đang ở đâu, và cần làm những gì.

Học cách lắng nghe chính mình, thật chậm rãi và thật sâu, làm quen với những biến cố, những cơn đau, những thương tổn dù ở thể xác hay tinh thần, vì chỉ khi quen được với những điều đó em mới có thể trở thành điểm tựa cho chính mình, mới có thể từng bước vững vàng mạnh mẽ và chai lì để đi qua ngàn vụn vỡ rồi sẽ còn tiếp tục tìm đến em.

Dù rằng có chai lì, kiên cường đến đâu chăng nữa cũng sẽ có lúc cứ thế bật khóc, nổ tung, vỡ oà khi có ai đó thật sự chân thành lắng nghe, vỗ về mình. Như có một ngày khi chị và bạn đang nằm nghỉ sau khi tập thể dục, chị quay sang nhìn bạn và thấy bạn đang khóc, bạn bảo: “Mẹ nói anh đi chết đi, đi ra đường cho xe tung chết đi.”

Sự đau đớn bộc phát nghẹn ngào nhất từ khi chị biết bạn đến giờ chính là ngày hôm đó. Nỗi tuyệt vọng đó hầu như chẳng thể chữa lành, xoa dịu, mình chỉ có thể lặng lẽ mà ở bên, bế tắc hen.

Vậy mà bạn vẫn đi tiếp, sống tiếp mỗi ngày, em cũng sẽ kiên cường, chị tin như thế.

2 years ago

28.10.2015

Có nhiều người buồn cười thật, chẳng hạn chơi với nhau, có đứa bạn làm họa sĩ, nhạc sĩ, làm thơ, viết văn, làm thợ xăm, làm đầu bếp thì y như rằng có kiểu: “Dạo này thằng đấy bay lắm, suốt ngày thơ thẩn.” “Suốt ngày thấy vẽ vời” “Toàn hát với chẳng hò” - như kiểu đó là một cái gì đó rất đáng kinh, ở đây là nói với thái độ đáng kinh, thậm chí khinh, chứ không phải là câu trêu đùa bình thường nhé.

Vài bạn nhạy cảm, thì họ thấy rất tủi thân, phần lớn chọn co mình lại không dám “phát tiết’ một cách thoải mái nữa. Những người nói những lời ấy, không nghĩ đó là một sự tổn thương đem lại cho người "tình cờ” nghe được.

Đã chơi được với nhau, là chấp nhận được cả cái phần khác biệt của đối phương, của bạn bè. Đó là những nét chấm phá tạo nên bức tranh muôn màu của cuộc sống và xã hội. Mỗi người sinh ra chẳng ai giống ai, mỗi đứa một con đường, một lựa chọn và một tài năng. Bạn bè nếu chăng đi con đường không giống mình mà chọn thứ chông gai hơn, thì ủng hộ nó, chứ đừng dìm nó bằng mấy câu nói đùa khiến người khác khó chịu và đau lòng.

Gặp bạn bè, tôi thích hỏi dạo này mày thế nào, có vui không, và nếu đủ thân thiết, tôi sẽ hỏi bạn có hạnh phúc không. Tôi luôn hy vọng bạn tôi hạnh phúc với thứ bạn chọn, vì chọn cái gì trong cuộc đời này cũng là đánh đổi, và cũng nhận về chút gì đó tổn thương. Tốt hay xấu cũng vậy thôi.

Chơi với nhau, thì chân thành làm đầu. Không phải dựa vào cái tiền tài màu mè để làm giá và phông bạt. Đường còn dài, 2 - 3 cơn sóng giữ gió giật là bay hết. Tử tế thì mừng cho bạn, lo cho bạn. Còn không, tốt nhất đừng mở mồm nói những lời tổn thương. Lớn cả rồi, suy nghĩ cho kỹ vào rồi hãy nói.

Còn bạn tớ ạ, thích làm gì cứ làm, người quyết định là ở bạn. Nhiều lúc phải biết nghe cái gì cần nghe, bỏ ngoài tai cái gì cần bỏ. Bản thân mình mà không dũng cảm với lựa chọn của mình, thì thất bại là lẽ đương nhiên thôi. From BeP

  • huong-meo
    huong-meo reblogged this · 1 year ago
  • 25thang7
    25thang7 liked this · 1 year ago
  • hiddendoorrr
    hiddendoorrr liked this · 2 years ago
  • mangata18
    mangata18 liked this · 2 years ago
  • emmiu1289
    emmiu1289 liked this · 2 years ago
  • xinchao-tambiet
    xinchao-tambiet reblogged this · 2 years ago
  • xinchao-tambiet
    xinchao-tambiet liked this · 2 years ago
  • cry-with-a-pluviophile
    cry-with-a-pluviophile liked this · 2 years ago
  • trangtrang5991-blog
    trangtrang5991-blog liked this · 2 years ago
  • hieutamm
    hieutamm liked this · 2 years ago
  • linnie0303
    linnie0303 liked this · 2 years ago
  • gmbabyphan
    gmbabyphan reblogged this · 2 years ago
  • pymzmy7
    pymzmy7 liked this · 2 years ago
  • vuphiyen
    vuphiyen liked this · 2 years ago
  • emilythai1205
    emilythai1205 liked this · 2 years ago
  • lilcornerofmine
    lilcornerofmine liked this · 2 years ago
  • htbittersweet
    htbittersweet reblogged this · 2 years ago
  • htbittersweet
    htbittersweet liked this · 2 years ago
  • thanhxuanolai
    thanhxuanolai liked this · 2 years ago
  • hoaitifishing
    hoaitifishing liked this · 2 years ago
  • huauyen
    huauyen liked this · 2 years ago
  • rubievu88
    rubievu88 liked this · 2 years ago
  • chauvu03
    chauvu03 liked this · 2 years ago
  • m-a-i-m-i-n-t
    m-a-i-m-i-n-t liked this · 2 years ago
  • nhutminhken
    nhutminhken liked this · 2 years ago
  • lunakabi
    lunakabi liked this · 2 years ago
  • aihieuduoclongem
    aihieuduoclongem liked this · 2 years ago
  • shaunjunior
    shaunjunior liked this · 2 years ago
  • midori2209
    midori2209 reblogged this · 2 years ago
  • midori2209
    midori2209 liked this · 2 years ago
  • tieungunhi
    tieungunhi liked this · 2 years ago
  • wendynq
    wendynq liked this · 2 years ago
  • nothingyez
    nothingyez reblogged this · 2 years ago
  • nothingyez
    nothingyez liked this · 2 years ago
  • minkhone
    minkhone liked this · 2 years ago
  • sweetlyfarmiga
    sweetlyfarmiga liked this · 2 years ago
  • luongkhiet
    luongkhiet reblogged this · 2 years ago
  • dangducnha
    dangducnha liked this · 2 years ago
  • thethanhnhi
    thethanhnhi reblogged this · 2 years ago
  • anetcactus
    anetcactus liked this · 2 years ago
caduoitegieng - Cá đuối té giếng
Cá đuối té giếng

“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”

146 posts

Explore Tumblr Blog
Search Through Tumblr Tags