Suốt cả trưa nay, trong 30 phút được nghỉ ngơi ngắn ngủi mình đã không thôi nghĩ ngợi duy nhất một vấn đề, nói chính xác hơn là về những lời hứa.
Người ta bảo không nên thốt ra lời hứa lúc vui, người nói có thể quên ngay nhưng người nghe sẽ ghi nhớ và kỳ vọng suốt đời. Bởi thế mình luôn cẩn trọng mỗi khi mở lời với một ai, vì mình sợ sẽ có người hy vọng rồi lại thất vọng hoặc hơn nữa vì mình ?! Thế mà sự cẩn trọng của mình đổi lại toàn dối trá. Mình đối với họ toàn tâm toàn ý, khi nhận lại thì chỉ là tuỳ tâm.
Tất cả chỉ vì mình tin người, mình dễ tin người vl
đây chính xác là những gì mình trải qua trong hơn 1 năm vừa rồi, cảm giác đi từ hy vọng, kỳ vọng rồi lần lượt thành thất vọng, nó đau khổ biết bao nhiêu.
Sao anh có thể làm em đau đớn hoài vậy, em đâu muốn gì nhiều, ngoại trừ bình yên...
Mình cứ tưởng sau khoảng thời gian dài như vậy, sau hàng trăm hàng ngàn lần suy nghĩ mình đã chấp nhận, đã nguôi ngoai, đã dứt bỏ đc họ nhưng sau 1 số lần như giấc mơ hôm qua, mình mới biết là mình chưa. Tim mình, não mình mà ko thể làm chủ đc. Ko thể bắt nó ko buồn hay ko suy nghĩ, ko mơ về ai đó nữa... bất lực thật ha...
Nhiều khi mình nghĩ hay cứ ôm kỷ niệm đẹp của quá khứ mà sống 1 mình đến già cho lành nhỉ... Nhưng rồi khi vô tình chứng kiến hoặc mơ thấy họ hạnh phúc bên người khác là mình lại từ bỏ suy nghĩ đó và lại muốn có 1 hạnh phúc như họ.
Nhưng bây giờ chưa dứt đc quá khứ thì chưa đến đc với ai cả dù họ có tốt đến mức nào đi nữa. Đến với ai cũng ám ảnh sẽ lặp lại kịch bản: ban đầu thì rất tốt, kết thúc lại dở tệ...
Mình luôn tin là mỗi người đều có 1 người sinh ra dành riêng cho mình. Đến bây giờ, cái người định mệnh ấy với mình sẽ là người: đợi đc đến lúc mình sẵn sàng yêu họ. Nếu họ ko đợi đc mà đến với người khác thì ko phải người dành cho mình rồi.
Hôm qua dì lại mai mối cho 1 người và mình vốn ghét trò mai mối nên đã ko thèm ra tiếp. Mình biết mình làm thế là bất lịch sự và có lỗi với họ nhưng ko còn cách nào khác. Họ có chửi mình hay bảo mình điên, già rồi còn kén chọn mình cũng chấp nhận thôi... sống đến tầm này mà còn để tâm ai nghĩ gì về mình thì sao sống nổi.
Dì trách mình và bảo ngta đến ko thích thì cứ tiếp, cứ cắm ca cắm cảu, cứ lấy chồng đi có đứa con rồi ko hợp thì bỏ, ít ra có đứa con sống cùng nó, về già sống 1 mình đau ốm ai chăm. Xong ai khoe ảnh gia đình hạnh phúc cũng bảo đấy mày thấy ngta có vợ có chồng sướng chưa, chả ai sống 1 mình mà hạnh phúc cả ... rát hết cả tai. Mình thậm chí p gắt lên là thôi dì đừng nói nữa cháu đau đầu lắm, mỗi ng 1 tiêu chuẩn hạnh phúc riêng chứ. Dì nói nữa cũng ko thay đổi đc gì đâu. Thế là dì dỗi mình, ko thèm nói gì luôn...
Mình phải nói thật là mình ko thích tính cách của dì. Cứ áp đặt quan điểm của mình lên ng khác. Dì nghĩ làm thế là tốt cho mình nhưng mình có cần đâu, thấy rất phiền là khác... Mình biết là mình có nói bao nhiêu đi nữa dì cũng ko bao giờ hiểu đc đâu. Ngược lại mình cũng ko nghe theo dì đc. Haiz, dù dì có giận ko thèm nhìn mặt mình nữa mình cũng chấp nhận thôi. Cuộc đời mình mình phải sống theo ý mình chứ, dù có thế nào mình cũng là người chịu hậu quả cho những quyết định của mình chứ có ai chịu thay đc...
Lâu rồi ko lên tum này than thở, hôm nay nhiều chuyện dồn nén quá ko chịu nổi lại ngoi lên vậy. Tự kỉ mãi ở story ig thì cũng chán...
Có nhiều người buồn cười thật, chẳng hạn chơi với nhau, có đứa bạn làm họa sĩ, nhạc sĩ, làm thơ, viết văn, làm thợ xăm, làm đầu bếp thì y như rằng có kiểu: “Dạo này thằng đấy bay lắm, suốt ngày thơ thẩn.” “Suốt ngày thấy vẽ vời” “Toàn hát với chẳng hò” - như kiểu đó là một cái gì đó rất đáng kinh, ở đây là nói với thái độ đáng kinh, thậm chí khinh, chứ không phải là câu trêu đùa bình thường nhé.
Vài bạn nhạy cảm, thì họ thấy rất tủi thân, phần lớn chọn co mình lại không dám “phát tiết’ một cách thoải mái nữa. Những người nói những lời ấy, không nghĩ đó là một sự tổn thương đem lại cho người "tình cờ” nghe được.
Đã chơi được với nhau, là chấp nhận được cả cái phần khác biệt của đối phương, của bạn bè. Đó là những nét chấm phá tạo nên bức tranh muôn màu của cuộc sống và xã hội. Mỗi người sinh ra chẳng ai giống ai, mỗi đứa một con đường, một lựa chọn và một tài năng. Bạn bè nếu chăng đi con đường không giống mình mà chọn thứ chông gai hơn, thì ủng hộ nó, chứ đừng dìm nó bằng mấy câu nói đùa khiến người khác khó chịu và đau lòng.
Gặp bạn bè, tôi thích hỏi dạo này mày thế nào, có vui không, và nếu đủ thân thiết, tôi sẽ hỏi bạn có hạnh phúc không. Tôi luôn hy vọng bạn tôi hạnh phúc với thứ bạn chọn, vì chọn cái gì trong cuộc đời này cũng là đánh đổi, và cũng nhận về chút gì đó tổn thương. Tốt hay xấu cũng vậy thôi.
Chơi với nhau, thì chân thành làm đầu. Không phải dựa vào cái tiền tài màu mè để làm giá và phông bạt. Đường còn dài, 2 - 3 cơn sóng giữ gió giật là bay hết. Tử tế thì mừng cho bạn, lo cho bạn. Còn không, tốt nhất đừng mở mồm nói những lời tổn thương. Lớn cả rồi, suy nghĩ cho kỹ vào rồi hãy nói.
Còn bạn tớ ạ, thích làm gì cứ làm, người quyết định là ở bạn. Nhiều lúc phải biết nghe cái gì cần nghe, bỏ ngoài tai cái gì cần bỏ. Bản thân mình mà không dũng cảm với lựa chọn của mình, thì thất bại là lẽ đương nhiên thôi. From BeP
có một lúc nào đó giữa đám đông ồn ã, mình cảm thấy như đang trôi tuột về một nơi rất xa.
this is literally the sweetest thing ever 🥺
Đã đi được một quãng khá xa nhưng khi mình quay lại mình nhận ra chung quanh mình không còn ai cả, dường như mọi thứ đều thay đổi rồi. Thi thoảng mình cảm thấy, mình cũng không còn là mình nữa. Mình của trước kia: vui vẻ, nhiệt huyết, tích cực dần dần biến mất. Những phẩm chất tốt đẹp trước kia đều dần dần mất đi. Mình không tìm ra được mình nữa. Lắm lúc mình cười, mà không thể lý giải nổi đó phải chăng là cảm xúc thật sự hay chỉ là sự hoạt động có điều kiện giả trân của cơ mặt !?
Chỉ mới đây thôi mà ...
Mình nhớ mình của khi xưa, luôn vui tươi, hồn nhiên và lạc quan. Thích làm gì thì làm cái đó, thích ăn gì thì ăn cái đó, muốn đi đâu thì đi tới đó. Không quản suy nghĩ, cảm xúc, bình phẩm của một ai.
tôi tỉnh dậy. trời đã tối om. phòng tôi cũng tối om.
Hà Nội mùa này se lạnh và đầy hơi nước. chẳng hiểu sao, tôi thấy lòng buốt căm.
một cơn rùng mình chạy từ não giật lan xuống mười đầu ngón tay ngón chân khiến tôi co người lại. hai giọt nước mắt chảy ra, thấm nhanh vào gối. vòng tay khổng lồ tên là Cô Đơn choàng qua người tôi và ôm tôi thật gọn. tôi đột nhiên thấy tủi thân vô cùng. tôi cô đơn quá và trời thì tối. tôi ngủ quên 2 tiếng rồi và tôi đang đói. tôi chưa làm gì mà giờ đi trực đã đến mất rồi. tôi vùi mặt vào gối và muốn khóc oà lên. nhưng tuyệt nhiên, tôi không khóc được nữa.
tôi thấy ấm ức khủng khiếp. tôi muốn khóc cơ. khóc sẽ làm tôi thấy nhẹ nhàng hơn. tôi với tay bật nhạc lên và chờ cơn khóc tới. tám bài nhạc buồn trôi qua, tôi vẫn không khóc nổi.
tôi không biết còn điều gì buồn hơn việc muốn khóc mà không khóc được. tôi muốn giải thoát cho tôi khỏi sự nặng nề này bằng rất nhiều nước mắt. tôi thấy nhớ em đến nhói tim lên. tôi thèm vô cùng cảm giác được em ôm đầu tôi sát chặt vào lồng ngực của em. tôi muốn ngửi mùi em, nghe tiếng em thở, giọng em dịu dàng bảo không sao đâu vì em đây rồi. tôi sẽ không ấm ức nữa mà cố thở theo nhịp thở của em. nhanh rồi chậm. và tôi sẽ dần quên mất tôi đang có nỗi buồn trong lòng này.
nhưng mà. nhưng mà. em không có ở đây.
tôi không ngại gì mấy cây số xa. tôi muốn vùng dậy ngay, mặc vào người bộ quần áo trông không nhăn nhúm và xịt thêm một chút mùi thơm. tôi muốn chỉnh tóc tai rồi gương lược các kiểu. tôi muốn xỏ giày rồi nhảy lên xe qua nhà em ngay. tôi muốn được em ôm ngay. tôi thèm cảm giác được yêu thương đó lắm. đường tắc cũng không sao. tôi sẽ nóng lòng chút đỉnh. nhưng rồi kiểu gì mà chẳng tới được nhà em. kiểu gì mà chẳng được em cười toe toét với. kiểu gì mà chẳng được em ôm. kiểu gì mà chẳng được em ôm.
tôi sẵn sàng làm hết những việc đó trong một tích tắc và chờ đường tắc suốt một tiếng đồng hồ. vấn để chỉ nằm ở việc. em. không. ở. Hà. Nội. này. em. không. ở. Việt. Nam. này.
em đang xa tôi gần mười ba nghìn ki lô mét và ở một múi giờ xa lắc lơ cách tận mười hai tiếng. mười ba nghìn ki lô mét nhớ. tôi đi thế nào được đến chỗ em đây? tôi hét làm sao cho em nghe thấy giọng tôi nhỉ. tôi làm thế nào để từng tế bào trong tôi thôi gào thét lên vì chúng cần em ôm quá. tôi làm thế nào. tôi làm thế nào?
tôi không biết. tôi không khóc được. tôi thấy cô đơn. tôi phải đi làm. tôi không làm người lông bông vô trách nhiệm với cuộc sống mình được. nhưng vô trách nhiệm với cảm xúc của mình thì lại được. công việc và cảm xúc chất đống ở đó. tôi không thể chọn cách nâng niu cảm xúc của tôi. tôi buồn bực và rối ren. tôi trống rỗng và cô đơn. tôi các kiểu không thể hiểu. tôi linh ta linh tinh lung ta lung tung vẩn vơ ngớ ngẩn hâm dại.
tôi nhớ em.
Nhiều hôm trời đẹp mình thấy thèm thịt nướng quá, nhưng lại chẳng biết đi cùng ai, xong mình đi một mình.
hiroshi.y
Mình cũng không hiểu.
Bạn bè mình bắt đầu lo lắng về cuộc đời khi họ 20, mà mình đến năm 22 mới bắt đầu suy nghĩ. Những ngày như thế này với mình thật khó khăn, không một ai kề bên.
“Cả một đời nghe biết bao nhiêu đạo lý, nhưng vẫn không sống tốt cuộc sống này.”
—
Phim Không ngày gặp lại (via thang-9)
Reblog bao lần vẫn thấy buồn. Không hiểu sao lại thấy buồn khi đọc câu này.
(via thang-9)
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts