“Sometimes I hate you, sometimes I hate myself, but always I miss you.”
— David Henry Hwang, M. Butterfly
Có 2 dạng chờ đợi.
Chờ đợi một thứ gì đó mà bạn biết rõ rằng nó sẽ đến: Xe buýt, chuyến tàu, ngày sinh nhật, hoặc buổi party nào đó mà cô ấy/anh ấy sẽ tình cờ xuất hiện. Chỉ là cứ chờ, rồi nó đến. Một lẽ tự nhiên.
Dạng thứ hai của chờ đợi. Là khi bạn cứ ngóng trông một điều gì đó mà không biết lúc nào nó sẽ đến. Bạn cũng không biết được chính xác bạn đang chờ cái gì nữa, nhưng bạn vẫn cứ hy vọng, vẫn cứ say đắm đợi.
Bạn tưởng tượng ra nó, ngẫm nghĩ về nó, thao thức vì nó và sống cả cuộc đời để đợi mong.
Dạng chờ đợi thứ hai này, có lúc ngọt ngào, có lúc cay đắng. Thỉnh thoảng, nó sẽ bóp chặt con tim đến nghẹt thở. Có lúc, nó sẽ vỗ về an ủi, dịu dàng êm ả. Cung bậc nào cũng sẽ được nếm, nhưng kết quả thì không ai biết được.
Bạn sẽ chọn loại nào?
“Đến từng tuổi này, chuyện duy nhất tôi có thể kiên trì làm mỗi ngày chính là sạc pin cho điện thoại di động.”
— Hàn Vũ Phi dịch.
Ba đồng một mớ đàn ông
Sao tôi lại chọn kẻ không ra gì?!
Mình đã tưởng tượng ngày gặp lại trăm ngàn lần, đã tưởng tượng khung cảnh chúng ta gặp lại, đã tưởng tượng khuôn mặt của bạn, đã lặp đi lặp lại trăm ngàn lần trong đầu những gì mình muốn nói, nhưng mười mấy năm qua đi, chúng ta mất liên lạc, chưa từng một lần gặp lại. Sáng nay mình tỉnh giấc trong sự ê oải bàng hoàng của cơn mơ về bạn, trong lòng mình bồn chồn không yên, lập tức nhắn đăng tin tìm bạn…bạn có tin được không, nhắn để nhờ những người ngoài kia, ai đó biết bạn sẽ chỉ đường dẫn lối cho mình tìm về bạn…
Một cuộc gặp gỡ, hơn mười hai năm chờ đợi, rồi cuối cùng mình cũng đợi được rồi. Cho dù đã tưởng tượng trăm ngàn lần trong đầu, mình cũng chưa từng nghĩ chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại được nhau. Nhưng hơn mười hai năm đi qua rồi, kể từ lần cuối cùng thấy bạn, cuối cùng, một góc nào đó trong lòng mình cũng cảm thấy bình yên. Biết nói sao đây? Biết bắt đầu từ đâu? Biết nói như thế nào về tất cả những năm đã đi qua, những tâm sự trong lòng. Biết bắt đầu từ đâu? Biết nói như thế nào cho bạn hiểu, mình chờ để gặp bạn, chờ cũng mười mấy năm hơn rồi.
Những hình ảnh tươi đẹp nhất của năm tháng học trò ấy, mình vẫn giữ nguyên trong ký ức. Giọng nói của bạn, bóng dáng của bạn năm ấy…chúng ta đều đã trưởng thành rồi, đã nhuốm mùi sương gió cuộc đời rồi, đã yêu rồi, cũng đã xa rồi…mình chỉ muốn hỏi, bạn có hạnh phúc không? Những năm đi qua có bao giờ nhớ đến mình hay không? Chỉ muốn nói ngày đó, năm đó, tháng đó, mình đã từng thực sự rất thích bạn, bạn có từng biết hay không?
Hơn mười hai năm qua đi, một góc nào đó trong lòng mình vẫn luôn thiếu sót, vẫn luôn tìm kiếm một hồi kết, một sự nguyên vẹn cho những năm tháng đã qua. Có lẽ lần này thì có thể rồi, có lẽ lần này gặp lại, đã thực sự có thể khép lại những dở dang của năm tháng xưa…cho dù chẳng thể nào tìm về bên nhau được nữa, cho dù biết có lẽ gặp lại sẽ là vỡ mộng ngày hè, sẽ thiêu hủy những gì đã từng đẹp đẽ, nhưng có lẽ chúng ta đều cần một hồi kết, hoặc là bản thân mình cần một hồi kết. Ngày này mình đã chờ đợi lâu, rất lâu, rất lâu rồi…rồi cuối cùng, có lẽ cũng cỏ thể hoàn toàn buông xuống, một thời tuổi trẻ, một thời tươi đẹp nhất…
Mình cảm thấy cô đơn quá, thật buồn
Chắc chắn rằng không một ai ngoài kia hiểu được mình cả. Có người hiểu mình thực sự là một chuyện vừa buồn vừa vui, nhưng lúc này thì mình khoing có cả hai
Những đêm khuya thật khuya và mắt mình không chịu ngủ
Follow for recipes
Is this how you roll?
2019-04-21
Con cừu kiệt sức
Ngủ dưới hàng rào
Con người kiệt sức
Tỉnh khỏi chiêm bao.
Synæsthesia.
Mùa lạnh rồi
Anh đã tìm ai ủ ấm bàn tay…
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts