Mùa lạnh rồi
Anh đã tìm ai ủ ấm bàn tay…
God
Mình đang nghĩ gì thế này, trong đầu mình toàn những suy nghĩ tiêu cực suốt cả ngày mưa nay. Sáng ra thì không muốn đi làm, đi làm rồi thì lại chẳng muốn đụng vào việc chi. Suốt buổi chỉ nhìn đồng hồ mong tới giờ về. Về rồi thì ưa dầm mưa, đoạn đường đi 7p mỗi ngày, mà chiều dầm hết 30p. Còn nghĩ ra cảnh tại nạn tùm lum tùm la
Thật là vô ích thật sự, trống rỗng thật sự. Mình đang sống những ngày như thế nào đây? Mình thật sự thích lựa chọn này ư?
Giật tít tung đít (ĐỐC TỜ TI - NGU CÓ GU)
Dạo này em không nghĩ về anh nhiều nữa. Nhưng lúc nãy, đang ăn cơm giữa chừng em lại rớt nước mắt, em nhớ anh.
Em cứ nghĩ mình đang dần quên anh rồi, em không nhớ anh nữa. Nhưng hình như không phải, dường như em chỉ đang tự thôi miên mình.
Làm sao bây giờ, mình cô đơn quá nè
Kiểu mà đi làm về, vứt cái túi 1 xó nằm uỳnh lên giường, bật những vài hát mình thích rồi nằm dài mãi. Không muốn suy nghĩ gì nữa
Xin giới thiệu với em, trong quá khứ của mình, anh đã từng biết yêu và là một người tốt.
Hiện tại, anh chỉ còn một nửa thôi.
Hôm nay thật lộn xộn
Công việc lộn xộn, bản thân lộn xộn, suy nghĩ cũng lộn xộn.
“Người tìm tôi nói lời xưa cũ
Rượu đã nhạt rồi
Uống làm sao say”
Chị ơi cho em hỏi những ngày tháng chênh vênh 20 chị đối diện với mọi thứ như thế nào ạ. Em cảm giác cô đơn giữa thành phố em đang sống, ngộp thở giữa những áp lực, lưng chừng trong tình yêu,....Em thấy mệt mỏi quá chị. Nhiều lúc em muốn bỏ đi đâu đó thật xa. Nhưng rồi nhận ra, mình thật yếu đuối, sợ hãi và trốn chạy. Em phải làm gì thế nào hả chị?
Để chị kể em nghe câu chuyện này.
Người yêu chị, từ năm lớp 2 đã phải phụ mẹ bươn chải giúp đỡ cho mẹ vì ba bỏ nhà đi theo người phụ nữ khác, những người anh cùng mẹ khác cha thì mặc kệ người mẹ, tự sống cuộc sống của mình, những người họ hàng chỉ xuất hiện khi nghe ngóng được ông bà sẽ chia chác tài sản hoặc xin vay mượn tiền.
Chứng kiến mẹ của mình trở thành “kép” với người khác để có thêm tiền quán xuyến gia đình.
Cuộc đời trầy trật, đổi nơi ở, trường học liên tục và vì theo trường công trường tư quá đắt đỏ nên phải học hệ bổ túc, tìm cách thi vào đội tuyển cầu lông của quân khu 7 để lấy tiền lương 1-2 triệu mỗi tháng để tự lo tiền học và còn đỡ đần cho mẹ mình.
Vậy mà vài năm sau khi cuộc sống dần ổn định, người mẹ lại đạp đổ tất cả, nhất quyết không cho theo thể thao mặc dù đó gần như là đam mê và yêu thích của bạn ấy, mẹ bạn lên tận phòng tập tại quân khu 7 và làm ầm lên, la hét, kiếm chuyện để các huấn luyện viên đuổi bạn ra khỏi đội tuyển.
Những năm tháng sau đó bạn sống với từng lời chỉ trích, mắng nhiếc, đánh đập và coi thường, cho đến năm nào đó mẹ bạn bảo bạn biến đi, bạn không thể chịu đựng tiếp nữa và bỏ nhà đi.
Cuộc sống khi đó là những ngày lang thang ở ngoài đường, ăn nhờ ở đậu, có hôm ngủ ở ngoài đường (đúng nghĩa là vậy đó), cầm chứng minh thư để lấy 400k đi cọc phòng trọ share tiền trọ với một người bạn, làm đủ mọi công việc có thể làm được, cứ vậy vài năm đến khi người mẹ năn nỉ bạn quay trở về nhà, bạn thương mẹ, nghe lời về nhà. Đó cũng là thời điểm người cha đi biền biệt bao nhiêu năm tìm về cầu xin sự tha thứ và chấp nhận được về nhà để chăm sóc, lo lắng cho mẹ và bạn - khi đã hết sạch tiền, bị nhân tình đá đi.
Phụ nữ luôn nhẹ dạ, cả tin, dù cho người đó có tính cách oái ăm khắc nghiệt đến mấy thì vẫn luôn mù quáng khi người đàn ông của họ (hoặc từng là của họ) trở về.
Mẹ bạn đồng ý, mặc cho sự phản đối của bạn.Vì quyết định đó mà cho đến thời điểm hiện tại, bạn vẫn sống những chuỗi ngày mệt mỏi, ba bạn đi nhậu suốt, cứ rảnh là nhậu, nhậu đến mức say mèm, say xỉn về nhà là gây chuyện, chửi bới, cách đây vài ngày khi bạn đi làm về, vừa dắt xe vào nhà thấy mẹ ngồi khóc, ba thì say rượu lèm bèm, bạn hỏi mẹ tại sao khóc, mẹ bảo: “ổng muốn giết tao” - dù rằng trước đó mỗi lần bạn chịu đựng những cơn chửi thậm tệ từ mẹ hoặc ba bạn, mẹ bảo bạn đi chết đi, bảo rằng sinh ra mày là điều sai lầm của tao, hoặc bằng bất kì ngôn ngữ nào mà em chẳng thể tưởng tượng nổi một người mẹ lại có thể nói với con mình đến mức như vậy, dù rằng bạn sống với những điều đó gần như là mỗi ngày, vậy mà khi nghe mẹ nói ba muốn giết mẹ, bạn vẫn nổi điên lên để bảo vệ cho mẹ.
Cuộc sống ngoài kia là những mảng sáng tối xen kẽ, cuộc đời mỗi người đều chứa đựng những niềm đau riêng, chẳng ai có thể mang vác cái đau đó giùm cho ai, cũng chẳng ai có thể hiểu được cái đau mình cảm thấy là thế nào, những gì chúng ta nhìn thấy của nhau chỉ là bề nổi và sẽ luôn là như thế.
Ai cũng đấu tranh vì muốn được sống, ai cũng đấu tranh vì muốn được hiểu, được cảm thông, được công nhận, được là một phần trong cuộc vui/cuộc đời của người mà mình quan tâm.
Nhưng điều tất cả chúng ta quên chính là sự cân bằng. Trong Castle có một tập phim khi Beckett gặp một nữ cảnh sát đặc vụ hoàn hảo đến mức vừa là người vợ, người mẹ, cảnh sát, và nhiều chức vụ khác. Beckett hỏi cô ấy làm sao có thể làm được như vậy, sao có thể giỏi đến vậy. Cô ấy trả lời rằng những gì cô ấy làm không phải là nỗ lực leo lên những ngọn núi đó, mà chính là duy trì sự cân bằng giữa những gì cô đang làm mặc dù sau đó trong cơn giận cô đã nói thật rằng hôn nhân tan vỡ, đứa con của cô thậm chí chẳng được gặp cô nhiều lần, và khi người bạn cần cô giúp đỡ thì cô đã bỏ qua cuộc gọi vì quá bận, cho đến khi người bạn đó bị giết hại.
Những áp lực, cô độc, trách nhiệm, chênh vênh mà em đang gặp cũng là những điều muôn trùng ai cũng phải đi qua. Dù là ở bất kì lứa tuổi nào.
20 tuổi, chị đã buông thả cuộc sống của chính mình để chạy theo những hào nhoáng, sai lầm mà chị của thời điểm đó cho rằng mình đang làm đúng.
Chị đã vượt qua cơn trầm cảm sau đó nhờ chị gái và người yêu hiện tại của chị.Cho đến gần đây, chính xác là trước ngày 19/9, chị mới một lần nữa nhìn lại mình-của-ngày-xưa với cái nhìn tổng thể, bao quát hơn, tự mở ra cho mình những câu trả lời, những đáp án cho từng mảnh ghép chị đã từng xếp đặt, như là một cách để bước tiếp khi đã thu xếp gọn gàng từng rối rắm mình đã tự thắt lại ngày xưa.
Phải đến hơn 6 năm sau những biến cố chị đã gặp ở tuổi 18 - lứa tuổi đối diện với ngưỡng trưởng thành, chị mới đủ sức lực để “thu xếp chính mình” em à.
Em sẽ không thể thoát khỏi những cảm giác đang bào mòn em của bây giờ, em cũng sẽ chẳng thể trốn tránh mãi mãi, em chỉ có thể đón nhận và cứ để nó trôi, khi đã trôi đủ thì tự mình sẽ đi ra khỏi đó, tất cả những điều này chỉ là tiền đề cho em của những năm sau này nhìn lại và tiếp tục thu dọn mớ hỗn độn đó, cứ thế, cứ thế.
Trưởng thành là môn học sẽ theo chúng ta suốt một đời, chỉ khi quỹ thời gian của mình cạn kiệt thì khi đó chúng ta mới ngừng lớn lên.Chữa lành cũng thế, là quá trình ta phải tự mình nuôi dưỡng mỗi ngày, cho đến lúc chẳng-còn-ta-nữa.
Vậy nên cứ sống tiếp, những dòng chảy sẽ giúp em hiểu rõ em đang ở đâu, và cần làm những gì.
Học cách lắng nghe chính mình, thật chậm rãi và thật sâu, làm quen với những biến cố, những cơn đau, những thương tổn dù ở thể xác hay tinh thần, vì chỉ khi quen được với những điều đó em mới có thể trở thành điểm tựa cho chính mình, mới có thể từng bước vững vàng mạnh mẽ và chai lì để đi qua ngàn vụn vỡ rồi sẽ còn tiếp tục tìm đến em.
Dù rằng có chai lì, kiên cường đến đâu chăng nữa cũng sẽ có lúc cứ thế bật khóc, nổ tung, vỡ oà khi có ai đó thật sự chân thành lắng nghe, vỗ về mình. Như có một ngày khi chị và bạn đang nằm nghỉ sau khi tập thể dục, chị quay sang nhìn bạn và thấy bạn đang khóc, bạn bảo: “Mẹ nói anh đi chết đi, đi ra đường cho xe tung chết đi.”
Sự đau đớn bộc phát nghẹn ngào nhất từ khi chị biết bạn đến giờ chính là ngày hôm đó. Nỗi tuyệt vọng đó hầu như chẳng thể chữa lành, xoa dịu, mình chỉ có thể lặng lẽ mà ở bên, bế tắc hen.
Vậy mà bạn vẫn đi tiếp, sống tiếp mỗi ngày, em cũng sẽ kiên cường, chị tin như thế.
Tự nhiên thấy trống rỗng quá
Đà Nẵng, mùa lau 2015, photo by me
Sự tích cỏ bông lau
Ngày xưa có một nhóm quỷ dữ trốn khỏi địa ngục xuất hiện vào đêm trăng rằm bắt cóc trẻ em và phụ nữ để kéo dài thời gian ở trần thế của mình. Một hôm nọ, Chúng đến để tìm nhà tiên tri nổi tiếng của ngôi làng ven suối nguồn để chỉ cho chúng cách tồn tại mãi mãi nhưng đã nhiều năm nay chúng chưa thể đi qua vì dân làng đã che giấu nhà tiên tri ở một nơi nào đó trong khu rừng- nơi ngăn cách giữa hang quỷ và ngôi làng, khu rừng ấy được tạo ra bởi một người phụ nữ hi sinh chấp nhận sống đơn độc bên trong khu rừng ấy để biến khu rừng trở thành một mê cung khiến lũ quỷ không thể nào đi qua được.
Sau khi người phụ nữ đột nhiên mất tích, cả dân làng không biết cô đã đi đâu ngoài những lời đồn khó tin về người sáng tạo khu rừng, rồi cô ấy cũng dần bị đưa vào quên lãng thế nhưng với chàng trai thì không. Có người phụ nữ lạ đã xuất hiện trong giấc mơ của anh với những bước đi vội vã. Anh cố đuổi theo nhưng không kịp. Anh cho rằng cô gái chính là người đã mất tích và cũng chính là duyên phận của anh. Rồi những ngày sau đó, anh tiếp tục mơ, cô gái đã đưa anh đi đến những miền tươi đẹp, chỉ có anh và cô, đùa nghịch bên dòng suối, kì lạ thay cô gái ấy không bao giờ nói.
Cứ vào mỗi năm nhà tiên tri lại trở về ngôi làng và cho ra một lời tiên đoán. Nhưng lần này bà nhìn thẳng vào anh và nói “tại họa sẽ bị ngọn lửa này đốt cháy thành tro bụi”, Cứ thế bà chậm rãi bước đi khi ánh mắt của nhiều người vẫn đang dồn về phía anh. Một cách hối hả, chàng trai đuổi theo bà như muốn hỏi nhưng dường như bà đã biết trước được số phận của anh, bà nói:
"rằm năm nay hãy đến giữa khu rừng. Con sẽ gặp được người trong mơ"
"nhưng khu rừng ấy rất nhiều cạm bẫy làm sao con có thể..“-Chàng trai tỏ ra lo lắng
"hãy đi theo hướng mặt trời mọc con sẽ thấy. Nhưng đến khi hoàng hôn buông xuống con vẫn chưa thể ra khỏi khu rừng, con sẽ bị thiêu đốt và mãi mãi không thể nào chuyển kiếp được.”
Nhà tiên tri đi khuất, anh trở về ngủ vùi nhưng không còn mơ thấy giấc mơ nào nữa. Đợi đến rạng sáng của ngày rằm. Anh bắt đầu đi vào khu rừng để tìm kiếm tình yêu của mình nhưng không dễ dàng gì, anh phải chiến đấu với thú dữ, vượt qua những con nước lớn, những hẻm núi trắc trở đến khi người mệt lả. Trời đã bắt đầu về chiều.
Lũ quỷ xuất hiện tìm kiếm người phụ nữ đã dựng nên khu rừng này để hóa giải. Người phụ nữ ấy hôm nay không trốn chạy chúng như mọi khi nữa mà đợi ở giữa khu rừng, nét mặt trông ngóng rạng ngời như thể mình sắp được hồi sinh vậy. Lũ quỷ dễ dàng nhìn thấy cô, nhưng cô vẫn cứ ngồi đó dưới thềm cỏ thơm ngát nhẹ dịu. Cô chọn cách chiến đấu với lũ quỷ vì chỉ khi chúng chết, cô mới có thể cùng anh bước ra khỏi những giấc mơ, ra khỏi khu rừng và bên cạnh nhau sống hạnh phúc trọn vẹn. Thế nhưng rõ ràng cô biết mình không thể thắng chúng. Cô chóng chọi với chúng một mình, đến đường cùng cô bẻ một nhánh cây sắt nhọn và tự đâm vào ngực, dòng máu đỏ thẫm loang ra ra làm lũ quỷ sợ hãi. Chúng vốn là loài sợ máu của những trinh nữ đang yêu. Chúng lùi ra xa những vẫn vây quanh cô vì biết chắc khi cô chết khu rừng sẽ biến mất.
Mặt trời đã lặn để lại màn đêm đen như mực, người anh đã bắt đầu nóng dần lên. Mắt anh mờ đi, anh chỉ muốn thiếp ngủ và buông mình ở nơi này nhưng anh ngày một nghe rõ hơn tiếng gào thét của lũ quỷ như thể chúng đang mừng rỡ điều gì. Anh cố gắng đưa từng bước đến gần tiếng thét và bất chợt anh nhìn thấy người con gái mặc váy trắng đang nằm im bất động dưới thảm cỏ với một vệt máu đỏ tươi đang thấm dần trên ngực. Linh tính mách bảo anh đó là cô ấy, anh bàng hoàng đến nỗi không còn cảm thấy sự đau đớn của da thịt, không cảm thấy được lũ quỷ đang tiến về phía anh. Anh tiếp tục đi đến bên cô cho đến khi lũ quỷ chạm vào anh thì người anh hoàn toàn bốc cháy, ngọn lửa rực lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, thiêu đốt bọn quỷ dữ thành tro bụi nhanh đến mức chúng chưa kịp nhận ra được sức nóng của nó. anh đến gần và ôm cô vào lòng, đưa ánh mắt chết lặng vào khuôn mặt đang nhắm nghiền mắt như thể đang ngủ một giấc say, nhẹ nhàng anh đặt một nụ hôn lên đôi môi bé nhỏ của cô, giống như thể mọi chuyện chỉ mới là bắt đầu.
Nửa đêm, dân làng xôn xao tỉnh giấc vì ngọn lửa kì lạ bừng lên đốt cháy cả khu rừng, chúng bốc cháy thành tro chỉ trong một đêm, xung quanh đó chỉ còn là đồng trống mênh mông và những đợt khói nghi ngút bay lên, gió lộng thổi dữ dội. Sáng hôm sau, nơi khu rừng bị cháy mọc lên một loài cây lạ có hoa mang hình dáng như ngọn nến màu trắng. mềm mại. Người dân đặt tên cho nó là “cỏ bông lau”. Kể từ ngày đó không ai nghe thấy tiếng hú của lũ quỷ, nhìn thấy nguy hiểm rình rập xung quanh nữa. Thỉnh thoảng khi gió ghé ngang qua cánh đồng nhỏ, họ như nghe thấy tiếng ai ngọt ngào hát thì thầm với gió: “Anh ơi, nếu duyên phận bắt chúng ta chỉ có thể yêu nhau qua những giấc mơ. Trói buộc chúng ta trong những ảo tưởng mịt mờ. Vậy thì xin duyên phận hãy cho em được ngủ mãi, để mãi mãi để được bên anh, để mãi mãi được yêu anh..”. Từ đó họ đặt tên cho nó là cánh rừng gió hát.
Cỏ bông lau tựơng trưng cho sự khát khao được bảo vệ và tình yêu bị ngăn cách bởi số phận phải đợi chờ đến kiếp sau.
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts