Con cừu kiệt sức
Ngủ dưới hàng rào
Con người kiệt sức
Tỉnh khỏi chiêm bao.
Synæsthesia.
Để xem nào, mình bắt đầu vì sợ cô đơn, vì cảm thấy cô đơn, mình không muốn một mình mình gặm nhấm những nỗi buồn, những niềm vui không có ai san sẻ.
Nhưng bây giờ mình lại cảm thấy rằng, so với hai người, một mình mình thoải mái hơn rất nhiều. Nếu yêu mà vẫn cô đơn, thì còn yêu làm gì?
Tôi bỗng nhiên rất rất rất rất muốn gặp một người.
Muốn ôm chầm người ấy, đợi được người ấy đeo chiếc nón rộng tuệch lên đầu. Muốn ngồi sau xe, gác cằm mình lên vai người ta, nghe gió gào qua tai, luồn qua tay và nhắm mắt lại nghe nhịp thở đều đều của thành phố trong đêm. Tôi muốn thử chạm vào lòng bàn tay người ấy, vẽ những nét đơn độc trên bàn tay nhỏ bé, vừa nắm tròn một bàn tay tôi... Tôi muốn nắm tay, thỉnh thoảng siết nhè nhẹ để biết mình đang giữ được một người.
Tôi muốn ngồi bên nhau trong im lặng, không cần cười đùa, nói những điều tếu táo, mỗi đứa một cuốn sổ, viết những thứ không tên, hoặc anh không làm gì cả, chỉ tôi viết vẩn vơ thôi cũng được. Tôi muốn cùng chia đôi tai nghe, nghe một bản nhạc tôi thích, hoặc nghe một bản nhạc từ chiếc máy nghe nhạc của người ấy, thứ âm nhạc dập dìu vang vọng trong tai, tôi vừa muốn nhắm mắt để nghe, vừa không muốn bỏ lỡ lời người vừa nói, cuốn quít muốn cả hai.
Tôi muốn liều lĩnh ôm ghì lấy người ấy, nghe tim mình đập rộn ràng, tim người ta đập rộn ràng. Có hai kẻ xa lạ, bỗng chạm phải đời nhau. Tôi muốn thử chủ động hôn, để xem người ấy sẽ phản ứng thế nào vì tôi bốc đồng kì lạ.
Tôi muốn rất nhiều. Song chẳng thực hiện bao nhiêu.
Những im lặng kéo dài, những khoảng không ngày một lớn và tiếng tôi thở dài kéo tận giữa đêm sâu.
Cô độc.
Khi bạn ko còn giá trị lợi dụng nữa, người ta sẽ rời bỏ bạn. Anh em thì khác, họ ở lại để giúp đỡ.
Bước chân vào đời, loại rời bỏ bạn thì nhiều, mới đầu bạn sẽ tập đếm, rồi quên, rồi bỏ qua, nó như bụi vải và da chết trong phòng vậy, phải dọn dẹp và giặt giũ. Anh em thì hiếm gặp, khó tìm, nên giữ nó như của cải, đồ để dành, nhớ đem hong khô, sưởi nắng bảo quản đầy đủ.
Không nên nghĩ nhiều về loại bỏ bạn, bạn biết đấy, cuộc đời sẽ quay lại đúng chỗ bắt đầu, nó điểm danh khi bạn thất thế, khi bố bạn thất thế, bố vợ bố chồng bạn thất thế. Và khi bạn bỏ người ta như cỏ rác trong suốt cái cuộc đời thăng tiến của bạn, ngày bạn gặp họ trên đường đi xuống nó cay đắng vô cùng.
Bạn thêm 1 tuổi, mình chúc bạn mắt sáng. Im lặng lúc cần im lặng. Âm thanh của những thứ giả dối nghe rất rõ ràng khi mắt mở to và miệng ngậm lại.
Sự bình tĩnh, điềm đạm và chân thành là việc cần trau dồi cho đến lúc chết, đặc biệt với một thằng đàn ông. Bạn không thể khoe khoang nó được, vậy nó mới càng lấp lánh.
this is literally the sweetest thing ever 🥺
Sao mà em thấy cô đơn quá chừng
Ai sẽ đến cứu rỗi em nhỉ…
Anh ta nói tối anh sang, chiều đó tôi đã vui sẵn rồi
Một trong những câu nói khiến mình muốn ngày hôm nay trôi qua thật nhanh.
Khi câu chuyện diễn ra một cách nhanh chóng, mình thờ ơ nghĩ răng ôi chào bèo nước gặp nhau để xem được bao lâu
Nhưng mà thật bất ngờ làm sao, sau cùng vẫn là một nỗi thất vọng hiện diện. Mình không thất vọng vì con người đó, điều làm mình buồn nhất và cảm thấy tệ đi là mắt nhìn người của mình.
Vẫn vậy, không khá hơn được tí nào và mình vẫn đau lòng hoài thôi.
Anh ạ. Em quen một người 3 năm trước. Nói chuyện qua lại và có tình cảm. Người đó nói yêu em. Lúc đó em có yêu. Rất yêu. Nhưng em đã sợ. Vì em bệnh. Vì em tự ti về bản thân. Nên em đã từ chối một cách phũ phàng và làm tổn thương người đó. Giờ đây em mặc dù em vẫn bệnh. Nhưng em đã khác. Em có công việc. Một công việc em làm tốt và sếp cũng đánh giá cao em. Em muốn gặp người kia sau 3 năm. Và nói rằng suốt 3 năm ấy em vẫn yêu người ta. Rằng ngày nào em cũng nghĩ đến người ta.
Có nên không anh? Give up move on. Or. Give it a shot?
Em hiện tại có còn tự ti về bản thân không? Tức là sau 3 năm, anh cũng muốn hỏi là em đã hiểu rõ thêm mình được bao nhiêu phần, không phải là cái phần "được sếp đánh giá cao" hay "xã hội" hoặc "bạn bè" đánh giá cao đâu. Em tự đánh giá em thế nào, bệnh nhưng ở mức độ nào? Bởi vì em có hiểu rõ được bản thân em, thì em mới không sống trong những kỳ vọng của người khác, hoặc kỳ vọng ngoài tầm với của chính mình. Còn anh thấy em đã có câu trả lời rồi đó thôi, là em vẫn yêu họ sau 3 năm, và em vẫn muốn gặp dù có vật đổi sao rời. Em cần anh hỗ trợ một chút niềm tin à. Anh nghĩ em nên thử, dù muốn hay không, em cũng sẽ có câu trả lời để làm hòa với mình. Câu trả lời đó sẽ khiến em thực tế hơn em tưởng nhiều. BeP
2019-03-22
Bad day not a bad life
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts