Hôm nay mình đi thử việc
Chà, đã hơn 2 năm rồi cảm giác này mới lại tiếp diễn. Cảm giác thế nào nhỉ, ừm thì kiểu được cũng được mà không được cũng được vậy. Mình bắt đầu trong tâm thế khá thoải mái, mặc dù chẳng còn có ai đứng sau mình nữa.
Vừa làm vừa nghĩ dạo này mình kém tập trung ghê, đầu óc cứ mơ màng để đâu đâu
Hết nghĩ năm nay phải lấy chồng rồi, nếu đã không tốt thì qua 29 lấy cũng được.
Thành phố buồn trong một chiều
chạng vạng
Đôi bàn tay ai nắm mà
như buông !
Tình cảm thường ngày
chỉ là thứ mông lung
Còn lời ngụy biện
luôn rõ ràng, tường tận
Nói với bạn mình cũng là nói với chính mình. Đến lúc rồi, phải quên đi thôi, tạm biệt
2021.09.20 Tôi muốn ghi lại ngày hôm nay và gắn cho nó cái mác thát trang trọng "Ngày trưởng thành"
Tôi từng xem một bộ phim Trung có câu thoại thế này:"Con người ta trưởng thành trong một khoảnh khắc, người khác không biết mà chỉ mình bạn biết."
Nó đến với tôi còn lặng lẽ đến mức lạnh lùng. Tôi đứng một góc nhìn tôi của khoảnh khắc đó. Muốn khóc cũng không dám, lồng ngực nghẹn lên vì bất lực. Cảm giác không thể bảo vệ được người mà tôi yêu thương nhất trên đời.
Từ giây phút ấy, một cái tôi ngây thơ đã lặng lẽ rời khỏi tôi rồi.
Follow for recipes
Is this how you roll?
Mình đã tưởng tượng ngày gặp lại trăm ngàn lần, đã tưởng tượng khung cảnh chúng ta gặp lại, đã tưởng tượng khuôn mặt của bạn, đã lặp đi lặp lại trăm ngàn lần trong đầu những gì mình muốn nói, nhưng mười mấy năm qua đi, chúng ta mất liên lạc, chưa từng một lần gặp lại. Sáng nay mình tỉnh giấc trong sự ê oải bàng hoàng của cơn mơ về bạn, trong lòng mình bồn chồn không yên, lập tức nhắn đăng tin tìm bạn…bạn có tin được không, nhắn để nhờ những người ngoài kia, ai đó biết bạn sẽ chỉ đường dẫn lối cho mình tìm về bạn…
Một cuộc gặp gỡ, hơn mười hai năm chờ đợi, rồi cuối cùng mình cũng đợi được rồi. Cho dù đã tưởng tượng trăm ngàn lần trong đầu, mình cũng chưa từng nghĩ chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại được nhau. Nhưng hơn mười hai năm đi qua rồi, kể từ lần cuối cùng thấy bạn, cuối cùng, một góc nào đó trong lòng mình cũng cảm thấy bình yên. Biết nói sao đây? Biết bắt đầu từ đâu? Biết nói như thế nào về tất cả những năm đã đi qua, những tâm sự trong lòng. Biết bắt đầu từ đâu? Biết nói như thế nào cho bạn hiểu, mình chờ để gặp bạn, chờ cũng mười mấy năm hơn rồi.
Những hình ảnh tươi đẹp nhất của năm tháng học trò ấy, mình vẫn giữ nguyên trong ký ức. Giọng nói của bạn, bóng dáng của bạn năm ấy…chúng ta đều đã trưởng thành rồi, đã nhuốm mùi sương gió cuộc đời rồi, đã yêu rồi, cũng đã xa rồi…mình chỉ muốn hỏi, bạn có hạnh phúc không? Những năm đi qua có bao giờ nhớ đến mình hay không? Chỉ muốn nói ngày đó, năm đó, tháng đó, mình đã từng thực sự rất thích bạn, bạn có từng biết hay không?
Hơn mười hai năm qua đi, một góc nào đó trong lòng mình vẫn luôn thiếu sót, vẫn luôn tìm kiếm một hồi kết, một sự nguyên vẹn cho những năm tháng đã qua. Có lẽ lần này thì có thể rồi, có lẽ lần này gặp lại, đã thực sự có thể khép lại những dở dang của năm tháng xưa…cho dù chẳng thể nào tìm về bên nhau được nữa, cho dù biết có lẽ gặp lại sẽ là vỡ mộng ngày hè, sẽ thiêu hủy những gì đã từng đẹp đẽ, nhưng có lẽ chúng ta đều cần một hồi kết, hoặc là bản thân mình cần một hồi kết. Ngày này mình đã chờ đợi lâu, rất lâu, rất lâu rồi…rồi cuối cùng, có lẽ cũng cỏ thể hoàn toàn buông xuống, một thời tuổi trẻ, một thời tươi đẹp nhất…
Mình muốn đi đâu đó, rời xa khỏi thành phố này, đi đâu cũng được, một mình cũng được.
Hôm nay mình buồn lắm, mình dành cho người ta tất cả không có nghĩa là mình sẽ nhận lại tất cả, phải thế không?
Em đã tự thề với lòng là sẽ không bận tâm chút gì về anh, ngay giây phút anh chặn máy là em đã biết chẳng có cơ hội gì cho mình nữa rồi. Nhưng em xin lỗi, em thật sự rất nhớ anh. Em nhớ anh. Em nhớ anh.
Không biết bao nhiêu lần em đã nghĩ, nếu em biết buổi gặp mặt hôm ấy là lần cuối cùng em được ở bên cạnh anh. Chắc em sẽ chẳng vội vàng rời đi như thế. Anh hay hỏi có điều gì ở anh mà em quyến luyến? Em cũng không biết phải trả lời thế nào hết, em chỉ biết đó là anh. Là anh rồi thì không ai đúng nữa. Phải là anh, nếu không phải anh thì ai cũng không phải.
Em xin lỗi vì có lúc em bất cần, ngang bướng. Nhưng mong anh hiểu rằng ai cũng muốn mình được bảo vệ khỏi những dối lừa ngoài kia, ai cũng muốn mình được yêu thương. Em xin lỗi vì em cứ ích kỷ nhiều thế này
Mình gặp nhau thôi anh ơi, em phản bội mình mất rồi!
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts