Tình cảm sâu nặng cách mấy đối với người không cần đều là phiền toái, đều là vô nghĩa.
Follow for recipes
Is this how you roll?
“ TUỔI 25 : KHÔNG KHOẢN TIẾT KIỆM, KHÔNG CẢ TÌNH YÊU „ - Trích radio Nhuỵ Hy | Baosam1399 dịch
Khi xem phim 《Hai Mươi Bất Hoặc》, thấy Khương Tiểu Quả tính toán cho việc bữa ăn hôm nay liệu có được giảm giá hay không còn nghiêm túc hơn cả việc đi thi. Tôi xem tới đó đột nhiên nhớ tới bản thân mình!
Sáng sớm còn chưa đợi tới đồng hồ báo thức thì đã tỉnh giấc, chỉ bởi hôm nay là ngày phát lương. Khi sắp tan làm, ngân hàng gửi tin nhắn giục tôi mau xuống đơn cho đôi giày mà tôi đã để trong giỏ hàng rất lâu ấy, rồi nộp cả 3 tháng tiền nhà. Sau rồi số tiền lương ấy, biến mất như chưa từng tồn tại. Vèo một cái rồi bay mất tiêu!
Thẻ ATM và tôi, quay về hiện thực
Năm nay tôi 25 tuổi, làm việc mấy năm, nhưng không có khoản tiết kiệm nào. Lần trước khi tôi về nhà, thấy cô hàng xóm nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ rồi nói với mẹ tôi rằng : “con gái cô một tháng chắc kiếm được không ít nhỉ, sau này hai cô chú đợi hưởng phúc đi thôi”. Lúc tôi nghe thấy câu nói ấy, tôi thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.
Lúc ăn cơm cùng mấy đứa bạn hồi tiểu học, một bạn học nói rằng thành phố lớn, tiền thì nhiều, một tháng hơn mấy vạn tệ. Sau đó tôi thấy tất cả các bạn học khác đều nhìn sang tôi thăm dò câu trả lời. Tôi che đậy sự chột dạ của mình bằng một nụ cười rồi nói với họ, cũng ổn thôi ấy mà, cũng gọi là đủ tiêu.
Tôi từng nghĩ tuổi 25 của mình sẽ tới với Thành phố mà tôi thích nhất, làm một công việc mà tôi yêu nhất, đạt được tự do về kinh tế, sống một cuộc sống mà mình mong muốn. Thế nhưng, khi tôi thật sự bước tới tuổi 25 ấy, cuộc sống lại không diễn ra như tôi vẫn mong. Tuy rằng cầm được đồng lương cao hơn khi ở quê rất nhiều, tuy rằng đi làm tại tầng lầu rất cao cấp, nhưng tôi vẫn luôn là một người bình thường thậm chí có chút hèn mọn trong cuộc sống này.
Trong thẻ chẳng có nhiều những số 0, trong nhà chẳng có vật dụng nào giá tri, khó khăn lắm tích được chút tiền. Muốn ra ngoài chơi một chuyến, nhưng chẳng may răng khôn mọc lệch, phải xin nghỉ 2 ngày chạy tới bệnh viện, số tiền dư lại chẳng còn chẳng bao nhiêu. Mong ngóng cả năm cuối cùng cũng đợi được thưởng tết, nhưng mừng tuổi cho bố mẹ chị em, cuối cùng lại thành hai túi trống rỗng.
Mấy ngày nay thời tiết ấm lên, sắc xuân tràn đầy, rất nhiều bạn bè bắt đầu cưới xin, họ cứ lần lượt từng người từng người cưới hỏi. Bởi vì không có khoản tiết kiệm, cho nên tôi phải khoanh tay bó gối trước rất nhiều chuyện, rõ ràng đi làm được mấy năm mà vẫn phải dè dặt nơm nớp; Tôi không dám động một chút là xin nghỉ; không dám tùy ý thôi việc. Trước khi xin nghỉ phải cân nhắc rất nhiều tới việc bị trừ lương và mất chuyên cần, sau đó tự hỏi bản thân mình có nhất định phải xin nghỉ không? Còn có thể cố gắng thêm chút nữa không?
Cũng bởi chẳng có khoản tiết kiệm nên không dám cả yêu đương. Tôi muốn mua cho bạn trai đôi giày thể thao anh thích; muốn tặng anh chiếc áo có chữ kí của người nổi tiếng; Chứ không phải là tranh cãi với anh tháng này ai sẽ là người trả tiền nhà. Bởi vì không có khoản tiết kiệm nên tôi không cân bằng được cuộc sống hiện tại của mình, cho nên tôi không dám nghĩ tới chuyện kết hôn. Tôi cũng hy vọng con tôi khi ra đời sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, tôi có thể cho con sự bầu bạn nhiều nhất, chứ không phải là một cuộc sống khó khăn chất chồng.
Tôi không biết chỉ có tuổi 25 của mình là khó khăn hay là tuổi 25 của tất cả mọi người đều như vậy. Rõ ràng công việc nhiều năm như vậy nhưng lại chẳng tiết kiệm ra đồng nào, có những khi còn phải nhờ tới cả bố mẹ cấp cứu giang hồ. Nếu như món đồ tôi thích rất đắt tiền, tôi cũng có thể sẽ không thích nó nữa. Trước khi mua đồ sẽ phải ngó qua mác treo, trước giờ chưa từng dám mua đứt một lọ nước hoa hay một chiếc túi. khi dạo taobao - đặt đồ ngoài, tôi sẽ cố gắng thu mã giảm giá. Rõ ràng cố gắng kiếm tiền, cũng cố gắng tích tiền, nhưng vẫn là không có tiền. Tuy là tôi hay buồn vì việc mình không có khoản tiết kiệm, nhưng cũng không chán nản tới mức nghĩ là cuộc đời của mình toi rồi.
Mỗi một ngày cố gắng phấn đấu cho cuộc sống tôi đều cảm thấy tuy rằng có lẽ kết quả tốt sẽ tới muộn một chút, nhưng vận mệnh sẽ luôn ưu ái cho những đứa trẻ chăm chỉ! Trước khi cuộc sống này trở nên tốt hơn tôi sẽ tin vào từng bước đi của mình đều không phải là vô ích.
Cho nên câu chuyện hôm nay, muốn kể cho bạn nghe. Có lẽ bạn giống tôi, tuổi tác không nhỏ nữa ! Nhưng vẫn có chút tầm thường, thi thoảng có những ngày lộ ra việc nghèo rớt mồng tơi, cũng thường bị cuộc sống trêu đùa, muốn rất nhiều thứ - muốn đi rất nhiều nơi! Tuy là giờ chưa thực hiện được. Nhưng tôi tin là cố gắng, rồi sẽ đạt được!
"Khi một người phụ nữ bỏ lỡ người đàn ông mà họ muốn gả nhất thì sẽ trở nên ngày một kén chọn. Còn khi một người đàn ông bỏ lỡ người mà họ muốn cưới nhất thì sẽ trở nên ngày một tùy hứng. Kén chọn là do không ai bằng được anh, còn tùy hứng là vì người đó không phải em".
Did you eat? (I love you) I bought the bread you like (I love you) I noticed you were upset so I brought you tea (I love you) I made this for you (I love you) I know you have a lot of work and can't talk now so I will leave this thing you like around (I love you) I did your chores (I love you) I will sit by in case you need anything (I love you. I love you. I love you)
Phụ nữ không có sức hấp dẫn mới cảm thấy đàn ông hai lòng, đàn ông không có thực lực mới cảm thấy phụ nữ thực tế.
{Mạc Y Phi dịch}
Bao nhiêu
Anh ạ. Em quen một người 3 năm trước. Nói chuyện qua lại và có tình cảm. Người đó nói yêu em. Lúc đó em có yêu. Rất yêu. Nhưng em đã sợ. Vì em bệnh. Vì em tự ti về bản thân. Nên em đã từ chối một cách phũ phàng và làm tổn thương người đó. Giờ đây em mặc dù em vẫn bệnh. Nhưng em đã khác. Em có công việc. Một công việc em làm tốt và sếp cũng đánh giá cao em. Em muốn gặp người kia sau 3 năm. Và nói rằng suốt 3 năm ấy em vẫn yêu người ta. Rằng ngày nào em cũng nghĩ đến người ta.
Có nên không anh? Give up move on. Or. Give it a shot?
Em hiện tại có còn tự ti về bản thân không? Tức là sau 3 năm, anh cũng muốn hỏi là em đã hiểu rõ thêm mình được bao nhiêu phần, không phải là cái phần "được sếp đánh giá cao" hay "xã hội" hoặc "bạn bè" đánh giá cao đâu. Em tự đánh giá em thế nào, bệnh nhưng ở mức độ nào? Bởi vì em có hiểu rõ được bản thân em, thì em mới không sống trong những kỳ vọng của người khác, hoặc kỳ vọng ngoài tầm với của chính mình. Còn anh thấy em đã có câu trả lời rồi đó thôi, là em vẫn yêu họ sau 3 năm, và em vẫn muốn gặp dù có vật đổi sao rời. Em cần anh hỗ trợ một chút niềm tin à. Anh nghĩ em nên thử, dù muốn hay không, em cũng sẽ có câu trả lời để làm hòa với mình. Câu trả lời đó sẽ khiến em thực tế hơn em tưởng nhiều. BeP
Em đã nghĩ chỉ cần người ấy tiến thêm một bước, không có gì là em không thể vượt qua.
Nhưng mà em đã thấy người ta chần chừ.
— AN TRƯƠNG
1. Dạo này mấy post rất lâu rồi của mình được reblog lại. Chợt nhận ra, khi đó cũng vậy, hiện tại cũng vậy, mình đều đang rất buồn.
Mà có lẽ tumblr của mình phần lớn đều viết trong những ngày như thế, khi nỗi buồn không nhất thiết cần nói ra, nhưng vẫn tốt hơn nếu có thể giãi bày những rối bời trong lòng một cách thành thật nhất.
2. Mình đang xem một bộ film, trong đó có 1 câu nam chính nhắc về nữ chính: “Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, cô ấy đang khóc. Lần thứ hai, thứ ba, thứ tư,.. và rất nhiều lần sau này, cô ấy vẫn khóc..”
Đâu là giới hạn chịu đựng của một con người? Một người có thể ở trong nỗi đau của mình bao lâu?
25 tuổi, mộng ước lâu dài của mình biến mất. 28 tuổi, tin tưởng vào hạnh phúc cuối cùng, rồi mọi thứ cũng chỉ là bong bóng xà phòng. Tan vỡ là một điều đau đớn, nhưng Tuyệt vọng khi luôn bị bỏ lại vào những thời điểm quyết định- là một cảm giác đáng sợ hơn rất nhiều. Mình không đủ tự tin vào việc mình có thể cố gắng thêm một lần nữa, cũng như, không đủ tin tưởng vào việc bản thân có thể hạnh phúc nữa rồi. Kiệt sức. Trống rỗng vô cùng.
Giữa khao khát được gắn bó và hiện thực đầy hoài nghi, mình bây giờ chỉ dám lặng lẽ đứng ngoài quan sát..
3. Mình và những người bạn cũ ở đây, dùng tumblr 9, 10 năm trước, rất nhiều điều đầu tiên, rất nhiều điều mới mẻ, rất nhiều người từng nổi-tiếng trong cộng đồng bé bé này. Giờ thì bọn mình chỉ còn là mấy chấm nhỏ xíu, giữa thật nhiều các bạn trẻ. Các bạn trẻ lắm nhưng lại viết về đau đớn, về tổn thương, về thất bại tình cảm, hận thù cuộc sống. Cũng không sai, viết về “nỗi đau” là một trong những cách khiến tumblr của bạn được nhiều người biết đến nhất mà. Mình đọc của rất nhiều người, có những nỗi buồn thật và đậm, và cũng rất nhiều điều giống như là làm-quá-lên.
Tuổi trẻ có thể buồn, nhưng đừng trùm lên mình màu tối tăm. Có rất nhiều người trẻ sâu sắc, trưởng thành, nhưng họ vẫn rất sáng, sự “sáng” mà những người đang tuyệt vọng như mình thật sự rất ngưỡng mộ, và ước gì được quay trở lại.
Nỗi buồn không phải trang sức, khổ đau thật sự là một gánh nặng..
4. Vài nghìn followers, thật lòng muốn gặp hay chia sẻ với vài người trẻ, tình cảm và sáng tươi..
2019-03-22
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts