1. Dạo này mấy post rất lâu rồi của mình được reblog lại. Chợt nhận ra, khi đó cũng vậy, hiện tại cũng vậy, mình đều đang rất buồn.
Mà có lẽ tumblr của mình phần lớn đều viết trong những ngày như thế, khi nỗi buồn không nhất thiết cần nói ra, nhưng vẫn tốt hơn nếu có thể giãi bày những rối bời trong lòng một cách thành thật nhất.
2. Mình đang xem một bộ film, trong đó có 1 câu nam chính nhắc về nữ chính: “Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, cô ấy đang khóc. Lần thứ hai, thứ ba, thứ tư,.. và rất nhiều lần sau này, cô ấy vẫn khóc..”
Đâu là giới hạn chịu đựng của một con người? Một người có thể ở trong nỗi đau của mình bao lâu?
25 tuổi, mộng ước lâu dài của mình biến mất. 28 tuổi, tin tưởng vào hạnh phúc cuối cùng, rồi mọi thứ cũng chỉ là bong bóng xà phòng. Tan vỡ là một điều đau đớn, nhưng Tuyệt vọng khi luôn bị bỏ lại vào những thời điểm quyết định- là một cảm giác đáng sợ hơn rất nhiều. Mình không đủ tự tin vào việc mình có thể cố gắng thêm một lần nữa, cũng như, không đủ tin tưởng vào việc bản thân có thể hạnh phúc nữa rồi. Kiệt sức. Trống rỗng vô cùng.
Giữa khao khát được gắn bó và hiện thực đầy hoài nghi, mình bây giờ chỉ dám lặng lẽ đứng ngoài quan sát..
3. Mình và những người bạn cũ ở đây, dùng tumblr 9, 10 năm trước, rất nhiều điều đầu tiên, rất nhiều điều mới mẻ, rất nhiều người từng nổi-tiếng trong cộng đồng bé bé này. Giờ thì bọn mình chỉ còn là mấy chấm nhỏ xíu, giữa thật nhiều các bạn trẻ. Các bạn trẻ lắm nhưng lại viết về đau đớn, về tổn thương, về thất bại tình cảm, hận thù cuộc sống. Cũng không sai, viết về “nỗi đau” là một trong những cách khiến tumblr của bạn được nhiều người biết đến nhất mà. Mình đọc của rất nhiều người, có những nỗi buồn thật và đậm, và cũng rất nhiều điều giống như là làm-quá-lên.
Tuổi trẻ có thể buồn, nhưng đừng trùm lên mình màu tối tăm. Có rất nhiều người trẻ sâu sắc, trưởng thành, nhưng họ vẫn rất sáng, sự “sáng” mà những người đang tuyệt vọng như mình thật sự rất ngưỡng mộ, và ước gì được quay trở lại.
Nỗi buồn không phải trang sức, khổ đau thật sự là một gánh nặng..
4. Vài nghìn followers, thật lòng muốn gặp hay chia sẻ với vài người trẻ, tình cảm và sáng tươi..
Giật tít tung đít (ĐỐC TỜ TI - NGU CÓ GU)
Nếu đây gọi là ích kỷ thì em tình nguyện mang tiếng suốt đời.
Em chỉ muốn duy nhất một người, là anh, bên cạnh. Lúc vui, lúc buồn, lúc cười, lúc khóc, lúc nắng, lúc mưa. Em muốn được bên anh, mọi nơi, mọi lúc. Từ thứ 2, thứ 3, thứ 4 cho đến thứ 7, chủ nhật thảnh thơi.
Em muốn vĩnh viễn một người, chỉ một người thôi. Là anh. Nhất định phải là anh, nếu không phải anh thì ai cũng không phải anh hết.
Em nhớ anh ơi là nhớ, nhớ quá trời quá đất, nhớ ơiiiiii là nhớ.
Để xem nào, mình bắt đầu vì sợ cô đơn, vì cảm thấy cô đơn, mình không muốn một mình mình gặm nhấm những nỗi buồn, những niềm vui không có ai san sẻ.
Nhưng bây giờ mình lại cảm thấy rằng, so với hai người, một mình mình thoải mái hơn rất nhiều. Nếu yêu mà vẫn cô đơn, thì còn yêu làm gì?
Bao nhiêu
“Hóa ra có một chữ ĐÁNG về mọi kỉ niệm, dù nó xấu hay đẹp, không phải đáng ghét hay đáng quên, mà là ĐÁNG NHỚ….” Sau chia tay, có một khoảng thời gian ai cũng tin chắc rằng mình quên rồi, quên thật rồi, mọi thứ đã trở thành quá khứ, nhưng chỉ khi có ai vô tình nhắc đến, lòng mới chợt nhói lên, cái nhói đau nhắc họ rằng kể cả khi mọi thứ có trở thành quá khứ, vết sẹo kia vẫn cứ điềm nhiên mà nằm nơi đó, tĩnh lặng chứ mà dây dứt không nguôi. Nhưng em ơi, điều kiện để bắt đầu một cuộc sống mới thật tốt đó chính là triệt để nói lời tạm biệt với quá khứ.
Hôm nay có ai đó hỏi anh về em. Anh bảo em vẫn đang ở trong thành phố này, vẫn hít thở bầu không khí này, chạy xe dưới bầu trời này. Giống như anh. Còn lại, anh không biết gì về em nữa rồi. Chúng ta từng yêu nhau, chẳng ngắn cũng chẳng dài, nhưng đủ đậm sâu. Thế nhưng, chẳng ngờ được em nhỉ, một ngày mình lại chẳng còn bên nhau nữa. Chuyện chia tay, ai cũng buồn, có thể em nói anh không đau lòng như em nhưng thật ra, anh chỉ không bộc lộ ra bên ngoài mà thôi.
Nhưng em à, thời gian rồi sẽ xoá nhoà tất cả. Rồi em sẽ tìm được một người thật phù hợp với em, người yêu sẽ che nắng, ngăn mưa cho em. Anh rồi cũng sẽ tìm được một người yêu anh, cả hai chúng ta rồi sẽ hạnh phúc trên cuộc đời này. Em hãy nhớ, dù em yêu ai, cũng phải nhớ yêu bản thân mình, vì mình chỉ có một trái tim, nhất định không được để người khác nắm giữ, em nhé.
Nếu một ngày, trên con phố quen, mình gặp lại nhau, hãy nở nụ cười em nhé, hãy nói với nhau một câu: “Đã lâu không gặp”.
Chỉ thế thôi. Cho những kỷ niệm của chúng ta vẫn luôn thật đẹp, vẫn luôn đáng nhớ.
#tinhyeucuatoi
#K
Em đã nghĩ chỉ cần người ấy tiến thêm một bước, không có gì là em không thể vượt qua.
Nhưng mà em đã thấy người ta chần chừ.
— AN TRƯƠNG
Cả mấy ngay nay, mình bỗng nhiên cảm thấy nhớ Huế vô vàn
Mình nhớ Huế, nhớ những ký ức tươi đẹp, vui vẻ ở đó. Thật là hoài niệm quá, mình biết rằng dù mình đi đến đâu Huế vẫn sẽ luôn trong tim mình thôi. Hẳn mình sẽ chẳng bao giờ quên được đoạn thời gian ấy.
Khó khăn, khổ cực. Mưa nhiều, nắng cũng lớn. Trong phòng trọ nhỏ vài mét vuông, thế nhưng mình khi nào cũng tràn trề hy vọng về tương lai sáng ngời. Luôn nở nụ cười sức sống, đúng nghĩa tình cảm bù vật chất. Tuổi trẻ, thật là tốt biết bao.
Nếu đã giải thích mà người ấy không tin, đừng lo lắng. Hãy xem điều đó như một thước đo. Độ thông minh của họ sẽ tỉ lệ nghịch với khoảng thời gian họ hiểu ra mọi chuyện
林氏垂簪 - mahcv (via mahcv)
Sao mà em thấy cô đơn quá chừng
Ai sẽ đến cứu rỗi em nhỉ…
Fallen Angels (1998)
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts