Nếu đã giải thích mà người ấy không tin, đừng lo lắng. Hãy xem điều đó như một thước đo. Độ thông minh của họ sẽ tỉ lệ nghịch với khoảng thời gian họ hiểu ra mọi chuyện
林氏垂簪 - mahcv (via mahcv)
Khi nào Anh mới rảnh? Để tụi mình yêu nhau? Khi nào Anh bớt bận? Để tim Em đỡ rầu?
Hay vì Anh là tàu Nên cứ mê mải chạy? Hay vì Em ngớ ngẩn Nên tình tuột khỏi tay?
| Linh Tumblr|
Tự nhiên thấy trống rỗng quá
đây chính xác là những gì mình trải qua trong hơn 1 năm vừa rồi, cảm giác đi từ hy vọng, kỳ vọng rồi lần lượt thành thất vọng, nó đau khổ biết bao nhiêu.
Sao anh có thể làm em đau đớn hoài vậy, em đâu muốn gì nhiều, ngoại trừ bình yên...
Mình cứ tưởng sau khoảng thời gian dài như vậy, sau hàng trăm hàng ngàn lần suy nghĩ mình đã chấp nhận, đã nguôi ngoai, đã dứt bỏ đc họ nhưng sau 1 số lần như giấc mơ hôm qua, mình mới biết là mình chưa. Tim mình, não mình mà ko thể làm chủ đc. Ko thể bắt nó ko buồn hay ko suy nghĩ, ko mơ về ai đó nữa... bất lực thật ha...
Nhiều khi mình nghĩ hay cứ ôm kỷ niệm đẹp của quá khứ mà sống 1 mình đến già cho lành nhỉ... Nhưng rồi khi vô tình chứng kiến hoặc mơ thấy họ hạnh phúc bên người khác là mình lại từ bỏ suy nghĩ đó và lại muốn có 1 hạnh phúc như họ.
Nhưng bây giờ chưa dứt đc quá khứ thì chưa đến đc với ai cả dù họ có tốt đến mức nào đi nữa. Đến với ai cũng ám ảnh sẽ lặp lại kịch bản: ban đầu thì rất tốt, kết thúc lại dở tệ...
Mình luôn tin là mỗi người đều có 1 người sinh ra dành riêng cho mình. Đến bây giờ, cái người định mệnh ấy với mình sẽ là người: đợi đc đến lúc mình sẵn sàng yêu họ. Nếu họ ko đợi đc mà đến với người khác thì ko phải người dành cho mình rồi.
Hôm qua dì lại mai mối cho 1 người và mình vốn ghét trò mai mối nên đã ko thèm ra tiếp. Mình biết mình làm thế là bất lịch sự và có lỗi với họ nhưng ko còn cách nào khác. Họ có chửi mình hay bảo mình điên, già rồi còn kén chọn mình cũng chấp nhận thôi... sống đến tầm này mà còn để tâm ai nghĩ gì về mình thì sao sống nổi.
Dì trách mình và bảo ngta đến ko thích thì cứ tiếp, cứ cắm ca cắm cảu, cứ lấy chồng đi có đứa con rồi ko hợp thì bỏ, ít ra có đứa con sống cùng nó, về già sống 1 mình đau ốm ai chăm. Xong ai khoe ảnh gia đình hạnh phúc cũng bảo đấy mày thấy ngta có vợ có chồng sướng chưa, chả ai sống 1 mình mà hạnh phúc cả ... rát hết cả tai. Mình thậm chí p gắt lên là thôi dì đừng nói nữa cháu đau đầu lắm, mỗi ng 1 tiêu chuẩn hạnh phúc riêng chứ. Dì nói nữa cũng ko thay đổi đc gì đâu. Thế là dì dỗi mình, ko thèm nói gì luôn...
Mình phải nói thật là mình ko thích tính cách của dì. Cứ áp đặt quan điểm của mình lên ng khác. Dì nghĩ làm thế là tốt cho mình nhưng mình có cần đâu, thấy rất phiền là khác... Mình biết là mình có nói bao nhiêu đi nữa dì cũng ko bao giờ hiểu đc đâu. Ngược lại mình cũng ko nghe theo dì đc. Haiz, dù dì có giận ko thèm nhìn mặt mình nữa mình cũng chấp nhận thôi. Cuộc đời mình mình phải sống theo ý mình chứ, dù có thế nào mình cũng là người chịu hậu quả cho những quyết định của mình chứ có ai chịu thay đc...
Lâu rồi ko lên tum này than thở, hôm nay nhiều chuyện dồn nén quá ko chịu nổi lại ngoi lên vậy. Tự kỉ mãi ở story ig thì cũng chán...
2019-03-22
Hôm nay vừa buồn vừa vui và vẫn luôn nhớ anh
Cái tôi cần là được gặp em, ngồi bên em, ngắm nhìn em rồi im lặng. Im lặng để thấu hiểu. Im lặng để yêu. Im lặng để những xót xa kia không một lần chạm tới hai linh hồn này nữa. (The last chapter. Finally) From BeP
Suốt cả trưa nay, trong 30 phút được nghỉ ngơi ngắn ngủi mình đã không thôi nghĩ ngợi duy nhất một vấn đề, nói chính xác hơn là về những lời hứa.
Người ta bảo không nên thốt ra lời hứa lúc vui, người nói có thể quên ngay nhưng người nghe sẽ ghi nhớ và kỳ vọng suốt đời. Bởi thế mình luôn cẩn trọng mỗi khi mở lời với một ai, vì mình sợ sẽ có người hy vọng rồi lại thất vọng hoặc hơn nữa vì mình ?! Thế mà sự cẩn trọng của mình đổi lại toàn dối trá. Mình đối với họ toàn tâm toàn ý, khi nhận lại thì chỉ là tuỳ tâm.
Tất cả chỉ vì mình tin người, mình dễ tin người vl
Tôi bỗng nhiên rất rất rất rất muốn gặp một người.
Muốn ôm chầm người ấy, đợi được người ấy đeo chiếc nón rộng tuệch lên đầu. Muốn ngồi sau xe, gác cằm mình lên vai người ta, nghe gió gào qua tai, luồn qua tay và nhắm mắt lại nghe nhịp thở đều đều của thành phố trong đêm. Tôi muốn thử chạm vào lòng bàn tay người ấy, vẽ những nét đơn độc trên bàn tay nhỏ bé, vừa nắm tròn một bàn tay tôi... Tôi muốn nắm tay, thỉnh thoảng siết nhè nhẹ để biết mình đang giữ được một người.
Tôi muốn ngồi bên nhau trong im lặng, không cần cười đùa, nói những điều tếu táo, mỗi đứa một cuốn sổ, viết những thứ không tên, hoặc anh không làm gì cả, chỉ tôi viết vẩn vơ thôi cũng được. Tôi muốn cùng chia đôi tai nghe, nghe một bản nhạc tôi thích, hoặc nghe một bản nhạc từ chiếc máy nghe nhạc của người ấy, thứ âm nhạc dập dìu vang vọng trong tai, tôi vừa muốn nhắm mắt để nghe, vừa không muốn bỏ lỡ lời người vừa nói, cuốn quít muốn cả hai.
Tôi muốn liều lĩnh ôm ghì lấy người ấy, nghe tim mình đập rộn ràng, tim người ta đập rộn ràng. Có hai kẻ xa lạ, bỗng chạm phải đời nhau. Tôi muốn thử chủ động hôn, để xem người ấy sẽ phản ứng thế nào vì tôi bốc đồng kì lạ.
Tôi muốn rất nhiều. Song chẳng thực hiện bao nhiêu.
Những im lặng kéo dài, những khoảng không ngày một lớn và tiếng tôi thở dài kéo tận giữa đêm sâu.
Cô độc.
Mùa lạnh rồi
Anh đã tìm ai ủ ấm bàn tay…
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts