Anh ấy gửi tin nhắn cho cô lúc ba giờ sáng, vẻn vẹn mấy chữ:
"Ngày mai em rảnh không?"
Nếu là cô của một năm trước, lúc đọc tin xong sẽ nhanh chóng trả lời: "em rảnh", sau đó vội vàng thay đổi lịch trình, huỷ mọi cuộc hẹn để gặp anh.
Đó là một ngày bận rộn, cô lăng xăng chọn quần áo, làm tóc, trang điểm nhẹ nhàng, lưỡng lự không biết mùi nước hoa nào phù hợp, màu son nào tôn được làn da... Rồi cô đến chỗ hẹn thật sớm dù anh thường muộn tận ba mươi phút.
Đôi lần bạn bè bắt gặp cô đi cùng anh, họ kéo cô ra một góc gặng hỏi:
"Ai đó?"
"Người yêu của tao..."
"Mày đùa á? Nhìn hai người chẳng hợp nhau tí nào. Mày thì ngời ngời thế này, còn hắn..."
Cô ngúng nguẩy gạt đi, bĩu môi nghĩ đám bạn thật tầm thường, tình yêu đúng nghĩa đâu thể phụ thuộc vào ngoại hình.
Yêu, đơn giản chỉ là yêu.
Như mọi kẻ đang yêu khác, cô dành thời gian quan tâm chăm sóc anh. Cô ép nước trái cây mang đến công ty giữa trưa nắng gắt; dò hỏi những món anh thích để tự tay làm cho anh. Anh nhận xong, cười cười rồi để đó...
Cô thường nhắn tin cho anh mỗi khi rảnh rỗi, đôi khi chỉ hỏi anh đang làm gì, có mệt không. Tin nhắn trôi vào thinh không, bốn năm tiếng sau anh mới trả lời nhấm nhẳng, hoặc chỉ có một icon không ăn nhập gì với tin nhắn của cô. Cô bao biện: Chắc anh bận, chắc anh nhiều việc.
Đôi khi cô thấy anh nhắn tin với ai đó, miệng khẽ mỉm cười rồi lại khó chịu khi cô gặng hỏi. "Yêu thì phải tin nhau" - Anh nói vậy rồi đóng cửa rời đi.
Một buổi chiều đầu hạ, cô lẳng lặng kết thúc tình yêu của mình.
Lạ một điều dường như anh không phát hiện cô biến mất. Ban đầu cô còn chờ đợi, sau đó thất vọng rồi quen dần với việc không có anh. Một tháng... hai tháng... ba tháng...
Thấm thoát trôi qua một năm.
Cô cầm điện thoại trên tay, dãy số quen thuộc, tin nhắn cũng nhấm nhẳng quen thuộc: "Ngày mai em rảnh không?"
Cô nhớ lại gương mặt của anh, nhớ lại hai năm chạy theo anh...
Sau đó xoá tin nhắn.
Chuyện cũ, người cũ - tốt nhất là lãng quên.
#Én
Tôi đã từng nghĩ điều tồi tệ nhất trong cuộc sống chính là đến sau cùng chỉ có một mình. Nhưng không phải. Điều tồi tệ nhất trong cuộc sống là đến sau cùng, bạn phải gắn bó với những người khiến bạn cảm thấy cô đơn.
Sharing some of the Romantic Movies I love the most from the 2000’s up to date, Here goes:
50 First Date (2004)
500 Days of Summer (2009)
A Walk to Remember (2002)
About Time (2013)
Already Tomorrow in Hong Kong (2015)
Before Sunset (2004)
Dear John (2010)
Eternal Sunshine of the Spotless Mind (2004)
Everything, Everything (2017)
Flipped (2010)
Letters to Juliet (2010)
If I Stay (2014)
Love, Rosie (2014)
Me Before You (2016)
Safe Haven (2013)
Midnight Sun (2018)
P.S. I Love You (2007)
Rules Don’t Apply (2016)
Serendipity (2001)
The Best of Me (2014)
Silver Linings Playbook (2012)
The Choice (2016)
The Longest Ride (2015)
The Fault in Our Stars (2014)
The Last Song (2010)
The Notebook (2004)
The Space Between Us (2017)
The Vow (2012)
To All The Boys I’ve Loved Before (2018)
What If (2013)
Em nhớ anh nhiều quá, rất nhiều.
Có 2 dạng chờ đợi.
Chờ đợi một thứ gì đó mà bạn biết rõ rằng nó sẽ đến: Xe buýt, chuyến tàu, ngày sinh nhật, hoặc buổi party nào đó mà cô ấy/anh ấy sẽ tình cờ xuất hiện. Chỉ là cứ chờ, rồi nó đến. Một lẽ tự nhiên.
Dạng thứ hai của chờ đợi. Là khi bạn cứ ngóng trông một điều gì đó mà không biết lúc nào nó sẽ đến. Bạn cũng không biết được chính xác bạn đang chờ cái gì nữa, nhưng bạn vẫn cứ hy vọng, vẫn cứ say đắm đợi.
Bạn tưởng tượng ra nó, ngẫm nghĩ về nó, thao thức vì nó và sống cả cuộc đời để đợi mong.
Dạng chờ đợi thứ hai này, có lúc ngọt ngào, có lúc cay đắng. Thỉnh thoảng, nó sẽ bóp chặt con tim đến nghẹt thở. Có lúc, nó sẽ vỗ về an ủi, dịu dàng êm ả. Cung bậc nào cũng sẽ được nếm, nhưng kết quả thì không ai biết được.
Bạn sẽ chọn loại nào?
Xin giới thiệu với em, trong quá khứ của mình, anh đã từng biết yêu và là một người tốt.
Hiện tại, anh chỉ còn một nửa thôi.
“ TUỔI 25 : KHÔNG KHOẢN TIẾT KIỆM, KHÔNG CẢ TÌNH YÊU „ - Trích radio Nhuỵ Hy | Baosam1399 dịch
Khi xem phim 《Hai Mươi Bất Hoặc》, thấy Khương Tiểu Quả tính toán cho việc bữa ăn hôm nay liệu có được giảm giá hay không còn nghiêm túc hơn cả việc đi thi. Tôi xem tới đó đột nhiên nhớ tới bản thân mình!
Sáng sớm còn chưa đợi tới đồng hồ báo thức thì đã tỉnh giấc, chỉ bởi hôm nay là ngày phát lương. Khi sắp tan làm, ngân hàng gửi tin nhắn giục tôi mau xuống đơn cho đôi giày mà tôi đã để trong giỏ hàng rất lâu ấy, rồi nộp cả 3 tháng tiền nhà. Sau rồi số tiền lương ấy, biến mất như chưa từng tồn tại. Vèo một cái rồi bay mất tiêu!
Thẻ ATM và tôi, quay về hiện thực
Năm nay tôi 25 tuổi, làm việc mấy năm, nhưng không có khoản tiết kiệm nào. Lần trước khi tôi về nhà, thấy cô hàng xóm nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ rồi nói với mẹ tôi rằng : “con gái cô một tháng chắc kiếm được không ít nhỉ, sau này hai cô chú đợi hưởng phúc đi thôi”. Lúc tôi nghe thấy câu nói ấy, tôi thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.
Lúc ăn cơm cùng mấy đứa bạn hồi tiểu học, một bạn học nói rằng thành phố lớn, tiền thì nhiều, một tháng hơn mấy vạn tệ. Sau đó tôi thấy tất cả các bạn học khác đều nhìn sang tôi thăm dò câu trả lời. Tôi che đậy sự chột dạ của mình bằng một nụ cười rồi nói với họ, cũng ổn thôi ấy mà, cũng gọi là đủ tiêu.
Tôi từng nghĩ tuổi 25 của mình sẽ tới với Thành phố mà tôi thích nhất, làm một công việc mà tôi yêu nhất, đạt được tự do về kinh tế, sống một cuộc sống mà mình mong muốn. Thế nhưng, khi tôi thật sự bước tới tuổi 25 ấy, cuộc sống lại không diễn ra như tôi vẫn mong. Tuy rằng cầm được đồng lương cao hơn khi ở quê rất nhiều, tuy rằng đi làm tại tầng lầu rất cao cấp, nhưng tôi vẫn luôn là một người bình thường thậm chí có chút hèn mọn trong cuộc sống này.
Trong thẻ chẳng có nhiều những số 0, trong nhà chẳng có vật dụng nào giá tri, khó khăn lắm tích được chút tiền. Muốn ra ngoài chơi một chuyến, nhưng chẳng may răng khôn mọc lệch, phải xin nghỉ 2 ngày chạy tới bệnh viện, số tiền dư lại chẳng còn chẳng bao nhiêu. Mong ngóng cả năm cuối cùng cũng đợi được thưởng tết, nhưng mừng tuổi cho bố mẹ chị em, cuối cùng lại thành hai túi trống rỗng.
Mấy ngày nay thời tiết ấm lên, sắc xuân tràn đầy, rất nhiều bạn bè bắt đầu cưới xin, họ cứ lần lượt từng người từng người cưới hỏi. Bởi vì không có khoản tiết kiệm, cho nên tôi phải khoanh tay bó gối trước rất nhiều chuyện, rõ ràng đi làm được mấy năm mà vẫn phải dè dặt nơm nớp; Tôi không dám động một chút là xin nghỉ; không dám tùy ý thôi việc. Trước khi xin nghỉ phải cân nhắc rất nhiều tới việc bị trừ lương và mất chuyên cần, sau đó tự hỏi bản thân mình có nhất định phải xin nghỉ không? Còn có thể cố gắng thêm chút nữa không?
Cũng bởi chẳng có khoản tiết kiệm nên không dám cả yêu đương. Tôi muốn mua cho bạn trai đôi giày thể thao anh thích; muốn tặng anh chiếc áo có chữ kí của người nổi tiếng; Chứ không phải là tranh cãi với anh tháng này ai sẽ là người trả tiền nhà. Bởi vì không có khoản tiết kiệm nên tôi không cân bằng được cuộc sống hiện tại của mình, cho nên tôi không dám nghĩ tới chuyện kết hôn. Tôi cũng hy vọng con tôi khi ra đời sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, tôi có thể cho con sự bầu bạn nhiều nhất, chứ không phải là một cuộc sống khó khăn chất chồng.
Tôi không biết chỉ có tuổi 25 của mình là khó khăn hay là tuổi 25 của tất cả mọi người đều như vậy. Rõ ràng công việc nhiều năm như vậy nhưng lại chẳng tiết kiệm ra đồng nào, có những khi còn phải nhờ tới cả bố mẹ cấp cứu giang hồ. Nếu như món đồ tôi thích rất đắt tiền, tôi cũng có thể sẽ không thích nó nữa. Trước khi mua đồ sẽ phải ngó qua mác treo, trước giờ chưa từng dám mua đứt một lọ nước hoa hay một chiếc túi. khi dạo taobao - đặt đồ ngoài, tôi sẽ cố gắng thu mã giảm giá. Rõ ràng cố gắng kiếm tiền, cũng cố gắng tích tiền, nhưng vẫn là không có tiền. Tuy là tôi hay buồn vì việc mình không có khoản tiết kiệm, nhưng cũng không chán nản tới mức nghĩ là cuộc đời của mình toi rồi.
Mỗi một ngày cố gắng phấn đấu cho cuộc sống tôi đều cảm thấy tuy rằng có lẽ kết quả tốt sẽ tới muộn một chút, nhưng vận mệnh sẽ luôn ưu ái cho những đứa trẻ chăm chỉ! Trước khi cuộc sống này trở nên tốt hơn tôi sẽ tin vào từng bước đi của mình đều không phải là vô ích.
Cho nên câu chuyện hôm nay, muốn kể cho bạn nghe. Có lẽ bạn giống tôi, tuổi tác không nhỏ nữa ! Nhưng vẫn có chút tầm thường, thi thoảng có những ngày lộ ra việc nghèo rớt mồng tơi, cũng thường bị cuộc sống trêu đùa, muốn rất nhiều thứ - muốn đi rất nhiều nơi! Tuy là giờ chưa thực hiện được. Nhưng tôi tin là cố gắng, rồi sẽ đạt được!
Captions thích hợp để đăng lên trang cá nhân
1. Thời gian lảo đảo, mùa cứ đến rồi đi
( Ảnh chụp bản thân )
2. Mong lòng em rộng như biển, buông bỏ được quá khứ, chứa đựng được tương lai.
( Ảnh chụp bản thân )
3. Tôi vẫn đối xử chân với mọi người như thế, nhưng chẳng còn gởi gắm hy vọng vào ai nữa.
( Ảnh chụp ly r ư ợ u )
4. Không cười thì xui x ẻ o, cười lên rồi thì mặt lại to.
( Ảnh chụp bản thân )
5. Hôm nay thời tiết tốt, không biết người yêu có từ trên trời rơi xuống không nhỉ
( Ảnh chụp bầu trời )
6. Quá mệt mỏi rồi, chọn đại một người bạn may mắn thay tui gánh vác tất cả thôi.
( Ảnh chụp công việc )
7. Làm người phải giống chiếc bánh quy sô đa nhỏ, sòng phẳng.
( Ảnh chụp bản thân )
8. Xin điện thoại hãy tự kiểm điểm lại mình, sao mà cứ lôi tui thức khuya chung quài vậy.
( Đăng nữa đêm )
9. Đời người khổ ngắn, thêm một bát nữa.
( ảnh chụp đồ ăn )
10. Một bông hoa một thế giới, một lần ăn một bát lớn, một lần dạo phố là hết luôn một ngày.
( Ảnh chụp trung tâm thương mại )
11. Ánh sao không hỏi kẻ qua đường vội vã, thời gian cũng sẽ không phụ người có lòng.
( Ảnh chụp công việc )
12. Nếu như quan tâm tui, thì sẽ để ý lời của tui.
(Ảnh chụp bản thân )
13. Chúng ta có cùng một quá khứ, nhưng lại khác tương lai.
( Ảnh chụp bàn tay )
14. Ngày tháng c h ó m á, nhưng tôi không dám m ắ n g nó, sợ nó n ổ i đ i ê n quay ngược lại c ắ n tui.
( Ảnh chụp ngoài cửa sổ )
15. Ngày tháng nhàn nhã, ngày này đến ngày khác, vội vã cũng mênh mang.
( Ảnh hoàng hôn )
16. Sống tiếp đã, những cái khác từ từ nghĩ cách.
( Ảnh chụp bóng lưng )
17. Đừng hoảng mà, mặt trăng cũng đang mê mang ở đâu đó.
( Ảnh chụp đêm khuya )
18. Em có chờ anh, nhưng là do anh đến muộn.
19. Có được, hay không có được, cũng không bằng được an tâm thoải mái.
( Ảnh chụp bản thân)
20. Thay vì lo sợ những chuyện không đâu, không bằng coi như không có.
( Ảnh chụp bóng lưng )
21. Nếu người ta đã không muốn mở cửa cho bạn, cứ gõ cửa mãi thì không lịch sự lắm.
( Ảnh chụp đêm khuya )
22. Người nữa đường xuống xe có rất nhiều, bạn cũng không cần canh cánh trong lòng.( ảnh chụp cảnh đêm )
23. Việc tốt nhất không bằng đến đúng lúc nhất.
( cảm thán trước biển lớn )
24. Không có ai bỗng nhiên thích bạn, chỉ là bạn bỗng nhiên biết mà thôi.
25. Lời dễ nghe thì đừng nghe, không cảm nhận được chính là không có.
( Lúc thất vọng )
26. Hạnh phúc vĩnh hằng nhất trong đời người là bình đạm, có được lâu dài nhất là trân trọng.
( Ảnh chụp chung )
Nguồn 夏先生的奇思妙想 | 小蓝dịch
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts