James - The End of the F***ing World
Anh coi thường em phải không?
Anh coi thường tình cảm của em phải không?
Anh chẳng coi em ra gì cả!
Có phải anh nghĩ chỉ cần anh quay đầu lại, sẽ vẫn luôn có em ở đó. Chỉ cần là anh gọi, em sẽ luôn nghe máy, luôn luôn thế. Có phải anh nghĩ thế không?
Anh nghĩ điều gì là quan trọng nhất? Là công việc, là bạn bè anh phải không?
Anh bận rộn lắm phải không? Bây giờ anh chưa muốn nghĩ đến việc yêu đương? Chuyện này nói sau đi, anh định trả lời thế khi em sắp hỏi những câu này phải không?
Đcm anh, đã không có tình cảm với người ta thì đừng cho người ta hy vọng. Khốn nạn.
"Cuộc sống muôn màu muôn vẻ, chúng ta cũng sẽ gặp đủ hạng người. Mấu chốt của chuyện có nên hy sinh hay không - nằm ở việc đối phương là hạng người gì."
Khi bạn ko còn giá trị lợi dụng nữa, người ta sẽ rời bỏ bạn. Anh em thì khác, họ ở lại để giúp đỡ.
Bước chân vào đời, loại rời bỏ bạn thì nhiều, mới đầu bạn sẽ tập đếm, rồi quên, rồi bỏ qua, nó như bụi vải và da chết trong phòng vậy, phải dọn dẹp và giặt giũ. Anh em thì hiếm gặp, khó tìm, nên giữ nó như của cải, đồ để dành, nhớ đem hong khô, sưởi nắng bảo quản đầy đủ.
Không nên nghĩ nhiều về loại bỏ bạn, bạn biết đấy, cuộc đời sẽ quay lại đúng chỗ bắt đầu, nó điểm danh khi bạn thất thế, khi bố bạn thất thế, bố vợ bố chồng bạn thất thế. Và khi bạn bỏ người ta như cỏ rác trong suốt cái cuộc đời thăng tiến của bạn, ngày bạn gặp họ trên đường đi xuống nó cay đắng vô cùng.
Bạn thêm 1 tuổi, mình chúc bạn mắt sáng. Im lặng lúc cần im lặng. Âm thanh của những thứ giả dối nghe rất rõ ràng khi mắt mở to và miệng ngậm lại.
Sự bình tĩnh, điềm đạm và chân thành là việc cần trau dồi cho đến lúc chết, đặc biệt với một thằng đàn ông. Bạn không thể khoe khoang nó được, vậy nó mới càng lấp lánh.
Em vẫn luôn cảm thấy cô đơn thế này.
Em mong một ngày nào đó, một giây phút, một khoảnh khắc nào đó anh có thể khiến em hiểu rằng thực sự em cũng không cô đơn thế đâu, em còn có anh đây
Có anh đây…
Anh ơi, em vẫn chờ.
1.30 sáng.
Anh thì đang ngủ say. Cú xoay người bất chợt khiến tay anh chạm vào tay em khi đang nằm cạnh. Mọi thứ thật yên tĩnh. Chỉ có tiếng quạt gió vẫn thổi đều và tấm rèm cửa chốc chốc lại đập vào cửa sổ theo nhịp gió. Rồi, chẳng vì lý do gì cả, em thấy mọi thứ thật đơn giản - và bình yên.
Em nhớ, lâu lắm rồi, có thể nói là lần đầu tiên, em không nghĩ đến việc sử dụng Tumblr để ghi lại những cảm xúc “không xấu” như trước đây. Có điều gì đó thú vị khi nhìn lại, như một hồi chợt nhớ về thời điểm anh viết những dòng thơ về em, ấy là khoảng 7, 8 năm trước.
Thật là kỳ cục.
Kể từ đó, khi đoạn đường tình khác trở nên u ám, Tumblr biến thành nơi che giấu những nỗi buồn sâu thẳm nhất trong em. Không biết mình đã đau đến đâu, chỉ biết rằng có những lúc em tự hỏi liệu mình có xứng đáng được yêu thương hay không.
Và giống như Tumblr, cắt nghĩa thế nào nhỉ, “vương quốc nỗi buồn”? Hay là nhà của Pretty When You Cry hay Listen be4 I go? Em không biết. Em chỉ biết rằng những bức hoạ xấu xí không còn ở đó nữa. Và cái cách anh fill nó với Lovely của 21 Pilots và Beautiful của Bazzi - cũng giống như cái cách anh dán hoa đơm lá vào cuộc sống em bằng những chiếc joke không gây cười của anh vậy đó.
Khoảnh khắc này. Khi anh nằm cạnh em. Hay như khi anh
Hôn vào trán em mỗi sáng trước khi đi làm.
Gọi cho em và kể cho em nghe ngày của anh thế nào.
Gọi em là baby ơi anh thấy mình thật nhỏ bé.
Hỏi em hôm nay có uống nước không.
Ôm em mỗi lúc về nhà.
Đặt tay lên tay em lúc đang ngủ say.
Em cảm thấy thật buồn cười vì những khoảnh khắc bình thường nhưng mà lại quý giá đến vậy. Và em nghĩ là, miễn là bàn tay anh vẫn đặt gần em mỗi tối như thế này, mọi khó khăn cũng trở nên dễ dàng hơn một chút..ha?
Tôi đã từng nghĩ điều tồi tệ nhất trong cuộc sống chính là đến sau cùng chỉ có một mình. Nhưng không phải. Điều tồi tệ nhất trong cuộc sống là đến sau cùng, bạn phải gắn bó với những người khiến bạn cảm thấy cô đơn.
Mình muốn đi đâu đó, rời xa khỏi thành phố này, đi đâu cũng được, một mình cũng được.
Hôm nay mình buồn lắm, mình dành cho người ta tất cả không có nghĩa là mình sẽ nhận lại tất cả, phải thế không?
có một lúc nào đó giữa đám đông ồn ã, mình cảm thấy như đang trôi tuột về một nơi rất xa.
Cháu buồn vì đi tong 100k trong 25p thôi ạ. Quá chua.
Không còn nữa cái cảm giác cồn cào cả nỗi nhớ mãnh liệt như hồi dạo. Biết nhau vẫn sống, vẫn khoẻ và bình an là được rồi. Dẫu sao thì chúng mình vẫn cùng hít chung một bầu không khí mà nhỉ
Đó là khí ô xi ấy :)))
“Người tìm tôi nói lời xưa cũ
Rượu đã nhạt rồi
Uống làm sao say”
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts