Giữa một đêm có quá nhiều cảm xúc lẫn lộn thế này, em cảm giác rằng mình dường như được nặn bằng nước. Bất cứ lúc nào cũng khóc được.
Dạo này hay khóc quá, xấu thật đấy.
Tự dưng thấy cô đơn ngang vậy nè
Fallen Angels (1998)
Phụ nữ không có sức hấp dẫn mới cảm thấy đàn ông hai lòng, đàn ông không có thực lực mới cảm thấy phụ nữ thực tế.
{Mạc Y Phi dịch}
“Chao ôi, đời sống mênh mông quá
Để thấy được nhau, mất cả đời
Thấy được, nhưng chắc gì giữ được
Giữ rồi, sau cũng rất hên xui.
Người ơi, đời sống mông lung thế
Tính ra nguồn ngọn, chắc là … thôi
Chi bằng ta rủ nhau an trú
Mỗi khắc gần bên, một khắc vui.”
(Nguyễn Thiên Ngân)
(Foto: Nguyễn Hoàng Duy)
Suốt cả trưa nay, trong 30 phút được nghỉ ngơi ngắn ngủi mình đã không thôi nghĩ ngợi duy nhất một vấn đề, nói chính xác hơn là về những lời hứa.
Người ta bảo không nên thốt ra lời hứa lúc vui, người nói có thể quên ngay nhưng người nghe sẽ ghi nhớ và kỳ vọng suốt đời. Bởi thế mình luôn cẩn trọng mỗi khi mở lời với một ai, vì mình sợ sẽ có người hy vọng rồi lại thất vọng hoặc hơn nữa vì mình ?! Thế mà sự cẩn trọng của mình đổi lại toàn dối trá. Mình đối với họ toàn tâm toàn ý, khi nhận lại thì chỉ là tuỳ tâm.
Tất cả chỉ vì mình tin người, mình dễ tin người vl
Em vẫn luôn cảm thấy cô đơn thế này.
Em mong một ngày nào đó, một giây phút, một khoảnh khắc nào đó anh có thể khiến em hiểu rằng thực sự em cũng không cô đơn thế đâu, em còn có anh đây
Có anh đây…
Anh ơi, em vẫn chờ.
Follow for recipes
Is this how you roll?
Cả mấy ngay nay, mình bỗng nhiên cảm thấy nhớ Huế vô vàn
Mình nhớ Huế, nhớ những ký ức tươi đẹp, vui vẻ ở đó. Thật là hoài niệm quá, mình biết rằng dù mình đi đến đâu Huế vẫn sẽ luôn trong tim mình thôi. Hẳn mình sẽ chẳng bao giờ quên được đoạn thời gian ấy.
Khó khăn, khổ cực. Mưa nhiều, nắng cũng lớn. Trong phòng trọ nhỏ vài mét vuông, thế nhưng mình khi nào cũng tràn trề hy vọng về tương lai sáng ngời. Luôn nở nụ cười sức sống, đúng nghĩa tình cảm bù vật chất. Tuổi trẻ, thật là tốt biết bao.
Có nhiều người buồn cười thật, chẳng hạn chơi với nhau, có đứa bạn làm họa sĩ, nhạc sĩ, làm thơ, viết văn, làm thợ xăm, làm đầu bếp thì y như rằng có kiểu: “Dạo này thằng đấy bay lắm, suốt ngày thơ thẩn.” “Suốt ngày thấy vẽ vời” “Toàn hát với chẳng hò” - như kiểu đó là một cái gì đó rất đáng kinh, ở đây là nói với thái độ đáng kinh, thậm chí khinh, chứ không phải là câu trêu đùa bình thường nhé.
Vài bạn nhạy cảm, thì họ thấy rất tủi thân, phần lớn chọn co mình lại không dám “phát tiết’ một cách thoải mái nữa. Những người nói những lời ấy, không nghĩ đó là một sự tổn thương đem lại cho người "tình cờ” nghe được.
Đã chơi được với nhau, là chấp nhận được cả cái phần khác biệt của đối phương, của bạn bè. Đó là những nét chấm phá tạo nên bức tranh muôn màu của cuộc sống và xã hội. Mỗi người sinh ra chẳng ai giống ai, mỗi đứa một con đường, một lựa chọn và một tài năng. Bạn bè nếu chăng đi con đường không giống mình mà chọn thứ chông gai hơn, thì ủng hộ nó, chứ đừng dìm nó bằng mấy câu nói đùa khiến người khác khó chịu và đau lòng.
Gặp bạn bè, tôi thích hỏi dạo này mày thế nào, có vui không, và nếu đủ thân thiết, tôi sẽ hỏi bạn có hạnh phúc không. Tôi luôn hy vọng bạn tôi hạnh phúc với thứ bạn chọn, vì chọn cái gì trong cuộc đời này cũng là đánh đổi, và cũng nhận về chút gì đó tổn thương. Tốt hay xấu cũng vậy thôi.
Chơi với nhau, thì chân thành làm đầu. Không phải dựa vào cái tiền tài màu mè để làm giá và phông bạt. Đường còn dài, 2 - 3 cơn sóng giữ gió giật là bay hết. Tử tế thì mừng cho bạn, lo cho bạn. Còn không, tốt nhất đừng mở mồm nói những lời tổn thương. Lớn cả rồi, suy nghĩ cho kỹ vào rồi hãy nói.
Còn bạn tớ ạ, thích làm gì cứ làm, người quyết định là ở bạn. Nhiều lúc phải biết nghe cái gì cần nghe, bỏ ngoài tai cái gì cần bỏ. Bản thân mình mà không dũng cảm với lựa chọn của mình, thì thất bại là lẽ đương nhiên thôi. From BeP
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts