1.
“Thích là gì?”
“Gió mát, trăng tỏ, cùng đối thơ ca.”
“Cụ thể hơn được không?”
“Tri kỉ, rượu ngon, nói chuyện thâu đêm.”
“Cụ thể hơn nữa?”
“Thường nghe giọng nói, tiếng cười của chàng.”
2.
“Yêu, là gì?”
“Rượu nhẹ hương, lầu cao cổ kính, chẳng gió mưa.”
“Cụ thể hơn được không?”
“Ngày nhớ, đêm mong, chập chờn khó ngủ.”
“Cụ thể hơn nữa?”
“Chỉ vì em.”
3.
“Mỹ nhân là gì?”
“Tay thon, mắt thu thủy, yểu điệu mảnh mai.”
“Cụ thể hơn được không?”
“Hương quýt nhẹ đưa.”
“Cụ thể hơn nữa?”
“Em.”
4.
“Nhớ nhung là gì?”
“Nhớ mong, không nói một lời, loạn cả trái tim.”
“Cụ thể hơn được không?”
“Mỗi lúc ngẩn ngơ đều nghĩ đến em.”
“Cụ thể hơn nữa?”
“Ở đâu cũng có bóng em.”
5.
“Bạn đời là gì?”
“Củi gạo, dầu muối, hàng rào gỗ nhỏ.”
“Cụ thể hơn được không?”
“Cơm canh đạm bạc, cùng nắm tay.”
“Cụ thể hơn nữa?”
“Cùng em.”
6.
“Yêu là gì?”
“Gió xuân, mây trắng, phải là em.”
“Cụ thể hơn được không?”
“Vương quyền, phú quý, chẳng bằng em.”
“Cụ thể hơn nữa?”
“Em tựa vạn vật, vạn vật lại không thể thay thế em.”
7.
“Say là gì?”
“Một mình uống rượu, nâng ly vàng kính trăng.”
“Cụ thể hơn được không?”
“Chếnh choáng, đắm say.”
“Cụ thể hơn nữa?”
“Nụ cười của em.”
8.
“Duyên là gì?”
“Bất ngờ gặp gỡ, mi mắt cong cong, bỗng quay đầu.”
“Cụ thể hơn được không?”
“Chìm trong ảo tưởng, sa vào chốn mộng, tựa như lâu ngày gặp lại.”
“Cụ thể hơn nữa?”
“Em tới bên ta.”
9.
“Nhàn nhã là gì?”
“Biển sớm, thuyền nhỏ, sóng nhẹ vỗ.”
“Cụ thể hơn được không?”
“Hoa khắp chốn, rượu đầy bình, gió len khung cửa.”
“Cụ thể hơn nữa?”
“Cùng em.”
10.
“May mắn là gì?”
“Ngày xanh, gặp em, lòng dậy sóng.”
“Cụ thể hơn được không?”
“Mưa rơi, vẫn bên em, chưa từng rời bỏ.”
“Cụ thể hơn nữa?”
“Đời nay may mắn, cùng em viết nên chuyện tình.”
(Cre: Linh Lung Tháp)
@rosemary161
#Yangg
|25/04/2019|
Mình muốn đi đâu đó, rời xa khỏi thành phố này, đi đâu cũng được, một mình cũng được.
Hôm nay mình buồn lắm, mình dành cho người ta tất cả không có nghĩa là mình sẽ nhận lại tất cả, phải thế không?
2019-03-22
Thà là một kết quả, còn hơn cái kiểu ui ui ậm ừ, mợ anh ậm ừ
Thế nào là từng yêu: Là chưa từng làm gì sai nhưng kết quả vẫn là hư không.
Bây giờ, chỉ cần anh gọi thôi
Được nghe giọng anh, em sẽ khóc ngay cho mà xem
Xin giới thiệu với em, trong quá khứ của mình, anh đã từng biết yêu và là một người tốt.
Hiện tại, anh chỉ còn một nửa thôi.
Mình đã tưởng tượng ngày gặp lại trăm ngàn lần, đã tưởng tượng khung cảnh chúng ta gặp lại, đã tưởng tượng khuôn mặt của bạn, đã lặp đi lặp lại trăm ngàn lần trong đầu những gì mình muốn nói, nhưng mười mấy năm qua đi, chúng ta mất liên lạc, chưa từng một lần gặp lại. Sáng nay mình tỉnh giấc trong sự ê oải bàng hoàng của cơn mơ về bạn, trong lòng mình bồn chồn không yên, lập tức nhắn đăng tin tìm bạn…bạn có tin được không, nhắn để nhờ những người ngoài kia, ai đó biết bạn sẽ chỉ đường dẫn lối cho mình tìm về bạn…
Một cuộc gặp gỡ, hơn mười hai năm chờ đợi, rồi cuối cùng mình cũng đợi được rồi. Cho dù đã tưởng tượng trăm ngàn lần trong đầu, mình cũng chưa từng nghĩ chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại được nhau. Nhưng hơn mười hai năm đi qua rồi, kể từ lần cuối cùng thấy bạn, cuối cùng, một góc nào đó trong lòng mình cũng cảm thấy bình yên. Biết nói sao đây? Biết bắt đầu từ đâu? Biết nói như thế nào về tất cả những năm đã đi qua, những tâm sự trong lòng. Biết bắt đầu từ đâu? Biết nói như thế nào cho bạn hiểu, mình chờ để gặp bạn, chờ cũng mười mấy năm hơn rồi.
Những hình ảnh tươi đẹp nhất của năm tháng học trò ấy, mình vẫn giữ nguyên trong ký ức. Giọng nói của bạn, bóng dáng của bạn năm ấy…chúng ta đều đã trưởng thành rồi, đã nhuốm mùi sương gió cuộc đời rồi, đã yêu rồi, cũng đã xa rồi…mình chỉ muốn hỏi, bạn có hạnh phúc không? Những năm đi qua có bao giờ nhớ đến mình hay không? Chỉ muốn nói ngày đó, năm đó, tháng đó, mình đã từng thực sự rất thích bạn, bạn có từng biết hay không?
Hơn mười hai năm qua đi, một góc nào đó trong lòng mình vẫn luôn thiếu sót, vẫn luôn tìm kiếm một hồi kết, một sự nguyên vẹn cho những năm tháng đã qua. Có lẽ lần này thì có thể rồi, có lẽ lần này gặp lại, đã thực sự có thể khép lại những dở dang của năm tháng xưa…cho dù chẳng thể nào tìm về bên nhau được nữa, cho dù biết có lẽ gặp lại sẽ là vỡ mộng ngày hè, sẽ thiêu hủy những gì đã từng đẹp đẽ, nhưng có lẽ chúng ta đều cần một hồi kết, hoặc là bản thân mình cần một hồi kết. Ngày này mình đã chờ đợi lâu, rất lâu, rất lâu rồi…rồi cuối cùng, có lẽ cũng cỏ thể hoàn toàn buông xuống, một thời tuổi trẻ, một thời tươi đẹp nhất…
Từ bỏ
Hôm nay tâm trạng mình phá lệ mà trở nên ủ ê quá chừng, mình bị sao rồi, mình có đang bình thường không? Tại sao tâm trạng của mình lại phụ thuộc vào một người? Vì người mà thay đổi?
Mình là ai? Tại sao mình lại như vậy?
hiroshi.y
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts