Anh khác gì đâu người điên, nghĩ suy lắm cho tắc rồi ngây cười
Ủ mơ được vài chén con, uống có một nhưng mà lại say mười
Chẳng phải là anh sống chậm, mà đi sau là do tính chây lười
Ta trái ôm mơ, phải ôm rác, tay đâu mà nắm lấy tay người.
........................................................................................................
Em ơi yêu là không lo, mà đã lo là không yêu
Chim có đôi sợ đếch gì chiều tà
Yêu có nhầm cũng chẳng bị điều tra
Anh còn ham vui theo chúng bạn
Yêu như là nợ ngân hàng: anh thường xuyên ghé thăm em không đúng hạn
Em hờn em trách em buông lời súng đạn
Thông cảm cho anh điên nặng không thuốc thang
Đã từng nghĩ rằng tuổi 30 thật quá xa xôi, nhưng bỗng phát hiện tuổi 18 lại trôi qua từ rất lâu rồi. Thời gian vốn chẳng trường tồn, ngước mắt lên đã là nửa đời người.
- sưu tầm
có một thứ chẳng hề mất là tình yêu
nó vẫn luôn tồn tại, nhưng có đến một nghìn kiểu.
họ yêu bằng kiểu của mình, nhưng người yêu là của người khác
vậy thì đau bằng cách của mình, hay là đau bởi cách người khác?
https://www.youtube.com/watch?v=vILjz7a1pzY
"Đã từ lâu rồi tôi muốn lánh mình trong một cuộc chơi khác. Cuộc chơi chỉ có mình với mình. Một mình với mình không có nghĩa là không có những người xung quanh. Nhưng tôi chỉ tham dự như một thành phần ở ngoại cuộc và không có đối thoại.
Tôi muốn giữ một sự tịch lặng cho riêng mình và để cho những tiếng nói xung quanh trở thành một sự xao động bình thường của thiên nhiên."
ngày 100, quả chò như rơi thật chậm
bức thư đầu tiên em trao, là một chiếc thiệp hồng đỏ thắm.
https://www.youtube.com/watch?v=p4PIcKL18kY
“Ầm ì sấm dội
cuồn cuộn mây trôi
Mưa rơi chăng tá?
để ta
lưu người…”
“Dẫu sấm không vang dội
dù mưa
chẳng tuôn rơi…
Chỉ cần em mong muốn
thì ta sẽ chẳng rời”
Tự do như làn khói như điếu thuốc chưa từng cháy
Thả mình về đại dương như dòng sông chưa từng chảy
Vùi mình trong bóng đêm như chưa từng có ánh trăng
Đôi bờ vai lại buông lơi như chưa từng có gánh nặng.
https://www.youtube.com/watch?v=iAlCEiAvnw4
“Tôi có chờ đâu, có đợi đâu
Ðem chi xuân lại gợi thêm sầu?
- Với tôi, tất cả như vô nghĩa
Tất cả không ngoài nghĩa khổ đau!
Ai đâu trở lại mùa thu trước
Nhặt lấy cho tôi những lá vàng?
Với của hoa tươi, muôn cánh rã
Về đây, đem chắn nẻo xuân sang!
Ai biết hồn tôi say mộng ảo
Ý thu góp lại cản tình xuân?
Có một người nghèo không biết Tết
Mang lì chiếc áo độ thu tàn!
Có đứa trẻ thơ không biết khóc
Vô tình bỗng nổi tiếng cười ran!
Chao ôi! Mong nhớ! Ôi mong nhớ!
Một cánh chim thu lạc cuối ngàn”
- Xuân | Chế Lan Viên (1937).