Đã từng nghĩ rằng tuổi 30 thật quá xa xôi, nhưng bỗng phát hiện tuổi 18 lại trôi qua từ rất lâu rồi. Thời gian vốn chẳng trường tồn, ngước mắt lên đã là nửa đời người.
- sưu tầm
“Tôi mong tiền đầy trong túi
Mong kiếp họa này xong xuôi
Mong đời không buồn không tủi,
Và mong được sống cho ra thể thống và không một ngày không vui...."
https://www.youtube.com/watch?v=GY08kcForDE
“Ầm ì sấm dội
cuồn cuộn mây trôi
Mưa rơi chăng tá?
để ta
lưu người…”
“Dẫu sấm không vang dội
dù mưa
chẳng tuôn rơi…
Chỉ cần em mong muốn
thì ta sẽ chẳng rời”
Nó là một đứa hay cười. Ngay cả lúc chẳng có chuyện gì cũng có thể cười, một cách im lặng. Chẳng biết từ bao giờ, nụ cười đã trở thành vũ khí để nó trưng ra với thế giới, hay là chiếc mặt nạ che đi nỗi sợ hãi trong lòng. Mọi người quen biết đều nhớ đến nó với hình ảnh con nhóc hay cười, có phần dấm dở ngây ngô. Nó cười đấy, nhưng vui không thì chỉ có nó biết. Cơ miệng đã quen với việc nhoẻn lên, khoe hàm răng trắng có hơi xiêu vẹo một chút, nhưng nhìn tổng thể thì vẫn rất tươi. Chỉ có điều, nhìn vào sâu trong đáy mắt nó mới thấy ý niệm chẳng buồn chẳng vui, có phần vô cảm.
Tại sao nó lại thành ra như vậy? Nếu vô tư như đứa trẻ nhỏ, vui thì cười, buồn thì khóc, nhìn đời nhẹ tênh thì đâu ra nông nỗi. Nó cũng biết vậy chứ, nhưng giờ nó chỉ bộc lộ cảm xúc tích cực, che giấu đi những tiêu cực. Nó không muốn mọi người xung quanh vì nó mà bị ảnh hưởng tâm trạng. Đó cũng là lý do nó thích xem phim một mình. Lúc này nó có thể tự nhiên mà khóc, khóc cho nhân vật trong phim, tìm kiếm sự đồng cảm từ những câu chuyện xa lạ. Cảm xúc của nó chia làm hai thái cực, ban ngày thì vui vẻ, ban đêm thì đau khổ, tuyệt vọng. Nó cứ chìm trong thế giới của nó, xa cách, không cố ra vẻ làm thân với ai, cũng chẳng để ai bước vào cuộc sống của mình.
——
Nó bị rối loạn giấc ngủ. Lúc thì ngủ li bì, lúc lại giật mình giữa đêm vì gặp ác mộng, mất ngủ cả đêm. Nó nhạy cảm với cả ánh sáng. Nó thường tắt hết đèn và ngồi thu lu nhìn vào khoảng không gian đen nghịt phía trước, tối om. Bốn bề tĩnh lặng rất thích hợp để nuốt chửng nó, hoàn toàn lặng im. Không tìm thấy ánh sáng của cuộc đời, cũng không để ai làm ngọn hải đăng dẫn lối cho nó vào bờ. Giải thoát. Trong đầu nó luôn hiện lên hai chữ này. Gào thét trong đầu nó. Giải thoát được thì nhẹ nhàng biết mấy. Giải thoát được sẽ chẳng phải đóng kịch với ai. Giải thoát được thì tất cả sẽ thành hư vô…
——
Nó bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi xa vô định của mình một cách hào hứng. Mọi người ở công ty bảo nó dạo này đang yêu hay sao mà vui thế. Chẳng ai nghĩ rằng người vui vẻ như thế lại có thể muốn tan biến khỏi cuộc đời. Nó rút hết tiền tiết kiệm, chia thành từng phần để gửi về cho gia đình, phần còn lại nó đi đến trung tâm thương mại sầm uất nhất thành phố. Nó từng đến đây vài lần, chủ yếu để tránh cái nóng 40 độ của mùa hè, chứ nghèo như nó thì thà mua đồ ngoài chợ sinh viên còn hơn. Nhưng lần này lại khác. Nó đến để sắm cho mình bộ quần áo thật đẹp. Linh hồn không thể mang theo vật ngoài thân nhưng tại sao nó lại muốn làm thế? Hồi bé nó thích cái đẹp, cũng thích thêu thùa may vá. Nó từng muốn làm nhà thiết kế thời trang nhưng nhìn gia cảnh của nó thì nên theo đuổi một thứ gì đó ít phải đầu tư hơn. Dù sao cũng từng là ước mơ, nên nó muốn mặc thật đẹp khi lên đường.
(còn tiếp)
be in love with you seems like a really bad idea
painting details of Vincent van Gogh’s flowers
Non-dual state of mind
No sadness and anger with zero pressure of time
And when you sit still, get chilled by the vibe you feel
Then breathing’s like best drug, makes you high but never kills
https://www.youtube.com/watch?v=-0Qq0CQSLO4
Anh khác gì đâu người điên, nghĩ suy lắm cho tắc rồi ngây cười
Ủ mơ được vài chén con, uống có một nhưng mà lại say mười
Chẳng phải là anh sống chậm, mà đi sau là do tính chây lười
Ta trái ôm mơ, phải ôm rác, tay đâu mà nắm lấy tay người.
........................................................................................................
Em ơi yêu là không lo, mà đã lo là không yêu
Chim có đôi sợ đếch gì chiều tà
Yêu có nhầm cũng chẳng bị điều tra
Anh còn ham vui theo chúng bạn
Yêu như là nợ ngân hàng: anh thường xuyên ghé thăm em không đúng hạn
Em hờn em trách em buông lời súng đạn
Thông cảm cho anh điên nặng không thuốc thang
〔Bài dịch số 914〕 :
“Thuở xưa không có phấn má hồng, thiếu nữ ấy đỏ mặt chỉ vì người trong lòng nàng mà thôi..”
(Vũ Thu Hoài/Baosam1399 dịch)
em chẳng bận gì cả, chỉ bận lòng.
vì mình là đôi ong bướm,
chỉ cần thân mật
không cần xa hoa
Em là nắng, anh là sương
Không còn nhớ không còn thương
Thiên đường.
https://www.youtube.com/watch?v=0YdgmKjUG-o