Mỗi nắng xuống là một lần chia biệt
Mỗi mai lên lại một cuộc bắt đầu
Đời luân chuyển, ta làm gì khác được
Chẳng thể nào dừng mãi để chờ nhau.
Núi xưa đã bạc đầu năm tháng đợi
Lòng sông kia cũng héo cạn mong chờ
Người ngỡ sẽ có đường trong tử địa
Bỗng một ngày gục chết dưới dòng mưa.
Vòng tay bé thôi xiết ghì hy vọng
Quả tim run không đựng nổi bão bùng
Thôi buông hết nghe gió luồn tay rỗng
Một bước lùi,
Là trời biển bao dung.
Người sẽ lại trở về năm tháng cũ
Sống yên vui, trang đời mới không ngờ
Bước quả cảm như chưa từng vỡ vụn
Mắt dịu dàng khi nhớ chuyện hôm xưa.
Mỗi nắng xuống là một lần chia biệt
Mỗi mai lên lại một cuộc bắt đầu
Người sẽ bước một mình qua bóng tối
Dưới trời này,Sao sáng cũng vì nhau.
- Nguyễn Thiên Ngân
Hôm nay mình đi thử việc
Chà, đã hơn 2 năm rồi cảm giác này mới lại tiếp diễn. Cảm giác thế nào nhỉ, ừm thì kiểu được cũng được mà không được cũng được vậy. Mình bắt đầu trong tâm thế khá thoải mái, mặc dù chẳng còn có ai đứng sau mình nữa.
Vừa làm vừa nghĩ dạo này mình kém tập trung ghê, đầu óc cứ mơ màng để đâu đâu
Hết nghĩ năm nay phải lấy chồng rồi, nếu đã không tốt thì qua 29 lấy cũng được.
“ TUỔI 25 : KHÔNG KHOẢN TIẾT KIỆM, KHÔNG CẢ TÌNH YÊU „ - Trích radio Nhuỵ Hy | Baosam1399 dịch
Khi xem phim 《Hai Mươi Bất Hoặc》, thấy Khương Tiểu Quả tính toán cho việc bữa ăn hôm nay liệu có được giảm giá hay không còn nghiêm túc hơn cả việc đi thi. Tôi xem tới đó đột nhiên nhớ tới bản thân mình!
Sáng sớm còn chưa đợi tới đồng hồ báo thức thì đã tỉnh giấc, chỉ bởi hôm nay là ngày phát lương. Khi sắp tan làm, ngân hàng gửi tin nhắn giục tôi mau xuống đơn cho đôi giày mà tôi đã để trong giỏ hàng rất lâu ấy, rồi nộp cả 3 tháng tiền nhà. Sau rồi số tiền lương ấy, biến mất như chưa từng tồn tại. Vèo một cái rồi bay mất tiêu!
Thẻ ATM và tôi, quay về hiện thực
Năm nay tôi 25 tuổi, làm việc mấy năm, nhưng không có khoản tiết kiệm nào. Lần trước khi tôi về nhà, thấy cô hàng xóm nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ rồi nói với mẹ tôi rằng : “con gái cô một tháng chắc kiếm được không ít nhỉ, sau này hai cô chú đợi hưởng phúc đi thôi”. Lúc tôi nghe thấy câu nói ấy, tôi thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.
Lúc ăn cơm cùng mấy đứa bạn hồi tiểu học, một bạn học nói rằng thành phố lớn, tiền thì nhiều, một tháng hơn mấy vạn tệ. Sau đó tôi thấy tất cả các bạn học khác đều nhìn sang tôi thăm dò câu trả lời. Tôi che đậy sự chột dạ của mình bằng một nụ cười rồi nói với họ, cũng ổn thôi ấy mà, cũng gọi là đủ tiêu.
Tôi từng nghĩ tuổi 25 của mình sẽ tới với Thành phố mà tôi thích nhất, làm một công việc mà tôi yêu nhất, đạt được tự do về kinh tế, sống một cuộc sống mà mình mong muốn. Thế nhưng, khi tôi thật sự bước tới tuổi 25 ấy, cuộc sống lại không diễn ra như tôi vẫn mong. Tuy rằng cầm được đồng lương cao hơn khi ở quê rất nhiều, tuy rằng đi làm tại tầng lầu rất cao cấp, nhưng tôi vẫn luôn là một người bình thường thậm chí có chút hèn mọn trong cuộc sống này.
Trong thẻ chẳng có nhiều những số 0, trong nhà chẳng có vật dụng nào giá tri, khó khăn lắm tích được chút tiền. Muốn ra ngoài chơi một chuyến, nhưng chẳng may răng khôn mọc lệch, phải xin nghỉ 2 ngày chạy tới bệnh viện, số tiền dư lại chẳng còn chẳng bao nhiêu. Mong ngóng cả năm cuối cùng cũng đợi được thưởng tết, nhưng mừng tuổi cho bố mẹ chị em, cuối cùng lại thành hai túi trống rỗng.
Mấy ngày nay thời tiết ấm lên, sắc xuân tràn đầy, rất nhiều bạn bè bắt đầu cưới xin, họ cứ lần lượt từng người từng người cưới hỏi. Bởi vì không có khoản tiết kiệm, cho nên tôi phải khoanh tay bó gối trước rất nhiều chuyện, rõ ràng đi làm được mấy năm mà vẫn phải dè dặt nơm nớp; Tôi không dám động một chút là xin nghỉ; không dám tùy ý thôi việc. Trước khi xin nghỉ phải cân nhắc rất nhiều tới việc bị trừ lương và mất chuyên cần, sau đó tự hỏi bản thân mình có nhất định phải xin nghỉ không? Còn có thể cố gắng thêm chút nữa không?
Cũng bởi chẳng có khoản tiết kiệm nên không dám cả yêu đương. Tôi muốn mua cho bạn trai đôi giày thể thao anh thích; muốn tặng anh chiếc áo có chữ kí của người nổi tiếng; Chứ không phải là tranh cãi với anh tháng này ai sẽ là người trả tiền nhà. Bởi vì không có khoản tiết kiệm nên tôi không cân bằng được cuộc sống hiện tại của mình, cho nên tôi không dám nghĩ tới chuyện kết hôn. Tôi cũng hy vọng con tôi khi ra đời sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, tôi có thể cho con sự bầu bạn nhiều nhất, chứ không phải là một cuộc sống khó khăn chất chồng.
Tôi không biết chỉ có tuổi 25 của mình là khó khăn hay là tuổi 25 của tất cả mọi người đều như vậy. Rõ ràng công việc nhiều năm như vậy nhưng lại chẳng tiết kiệm ra đồng nào, có những khi còn phải nhờ tới cả bố mẹ cấp cứu giang hồ. Nếu như món đồ tôi thích rất đắt tiền, tôi cũng có thể sẽ không thích nó nữa. Trước khi mua đồ sẽ phải ngó qua mác treo, trước giờ chưa từng dám mua đứt một lọ nước hoa hay một chiếc túi. khi dạo taobao - đặt đồ ngoài, tôi sẽ cố gắng thu mã giảm giá. Rõ ràng cố gắng kiếm tiền, cũng cố gắng tích tiền, nhưng vẫn là không có tiền. Tuy là tôi hay buồn vì việc mình không có khoản tiết kiệm, nhưng cũng không chán nản tới mức nghĩ là cuộc đời của mình toi rồi.
Mỗi một ngày cố gắng phấn đấu cho cuộc sống tôi đều cảm thấy tuy rằng có lẽ kết quả tốt sẽ tới muộn một chút, nhưng vận mệnh sẽ luôn ưu ái cho những đứa trẻ chăm chỉ! Trước khi cuộc sống này trở nên tốt hơn tôi sẽ tin vào từng bước đi của mình đều không phải là vô ích.
Cho nên câu chuyện hôm nay, muốn kể cho bạn nghe. Có lẽ bạn giống tôi, tuổi tác không nhỏ nữa ! Nhưng vẫn có chút tầm thường, thi thoảng có những ngày lộ ra việc nghèo rớt mồng tơi, cũng thường bị cuộc sống trêu đùa, muốn rất nhiều thứ - muốn đi rất nhiều nơi! Tuy là giờ chưa thực hiện được. Nhưng tôi tin là cố gắng, rồi sẽ đạt được!
“Khi bạn quen được với nỗi buồn thì người ta cũng sẽ quen được với việc làm bạn buồn! Bi kịch là như vậy đó!”
Hôm nay vừa buồn vừa vui và vẫn luôn nhớ anh
Đó là lúc mình nghĩ mình nên đi gội đầu, tóc tai sạch sẽ thơm tho sẽ làm mình tỉnh ra được nhiều điều, nghĩ khác đi, yêu đời và tích cực hơn.
Mạnh mẽ lên thôi, không ai có thể trấn an tâm hồn mình, không ai có thể khiến lòng mình bình yên nếu như trong tim toàn là bão tố. Là mình cả, tất cả là do mình. Vô sự tại thiên, sinh sự tại ta.
Làm sao bây giờ, mình cô đơn quá nè
Kiểu mà đi làm về, vứt cái túi 1 xó nằm uỳnh lên giường, bật những vài hát mình thích rồi nằm dài mãi. Không muốn suy nghĩ gì nữa
BeP này, em đang nhớ anh ấy quằn quại... Và anh là một người hoàn toàn xa lạ, Nên em nói để anh biết điều đó Còn hơn là không để ai trên thế giới này biết được... Sẽ khó chịu lắm, phải không anh?...
Con tim em nói với em thế nào? Hãy lắng nghe nó và quyết định.Hạnh phúc em nhé!
☛1. Tìm hiểu món ăn ưa thích của chồng, của vợ. Đặc biệt có ích khi muốn làm hòa sau thời kỳ chiến tranh. Nấu hoặc gọi về tầm 4, 5 món ngon để trước mặt đối phương, không hết dỗi không cho ăn.
☛2. Tìm và lưu số điện thoại của người giúp việc theo giờ, thợ điện, thợ sửa ống nước, thợ điều hòa, hút bể phốt, vv… để khi cần mà không tiện thì alo luôn, bớt thời gian cãi lộn xem ai nên lăn đi làm.
☛3. Người chồng nên lưu số điện thoại của ít nhất 1 shipper có thể tin tưởng gần nhà. Để làm gì à? Đương nhiên là đề nhờ đi lấy đồ, đưa đồ đi sửa, chuyển ship, chạy việc linh tinh mà vợ nhờ nhưng đúng lúc mình đang bận. 📷
☛4. CHIA ĐÔI VIỆC NHÀ. 75% nguyên do vợ chồng bất hòa đều là do kỳ kèo việc nhà mà ra. Cho nên tốt nhất là vợ nấu cơm chồng rửa bát, vợ giặt đồ chồng đem phơi, vợ lấy chổi quét chồng vớ cây lau… Thế kỷ 21 rồi, trai hay gái đều phải tự có ý thức, biết thông cảm cho nhau, chung tay chung chân, thì việc nhanh xong mà nhà êm ấm.
☛5. Nhớ kỹ (khoanh lịch càng tốt) ngày cưới, ngày sinh nhật, các thể loại lễ lủng 14/2, 8/3, 20/10, noel, halloween, tết thiếu nhi, tết trung thu, tết tây, tết ta, vv… Không kéo nhau đi chơi thì tạo bất ngờ nho nhỏ ở nhà vun đắp tình cảm cũng được. Thậm chí chả cần dịp gì, thấy thứ gì hay ho đối phương sẽ thích thì nhanh mua về gói lại tặng luôn cho nóng.
☛6. Cũng quan trọng như trên: Ghi chép, nhớ kỹ sinh nhật bố mẹ chồng và bố mẹ vợ, tên tuổi họ hàng hai bên, ngày giỗ ông bà cụ kị hai họ…
☛7. Để ý khi ngoại hình của đối phương có sự thay đổi. Chồng mặc vest vuốt keo tóc thì vợ khen ngay hôm nay anh đẹp giai lai láng, vợ làm tóc sơn móng thì chồng thủ thỉ hôm nay em nhìn sang hẳn ra. Dĩ nhiên ai cũng biết là nịnh thôi, nhưng nó vui. 📷
☛8. Vợ hay chồng phải ra ngoài đường ngày nắng nóng thì chuẩn bị hộ hoặc nhớ nhắc mang combo: Kem chống nắng + bình nước + khăn ướt + khẩu trang + áo chống nắng + xịt khoáng (nếu có).
☛9. Tìm ít nhất một sở thích chung để nếu lúc lúng túng không biết nói gì thì vẫn còn ít nhất một chủ đề chung mà nói.
☛10. Tiền nong rõ ràng là một chuyện hết sức quan trọng. Hôn nhân cần có sự thực tế. Những người quá lãng mạn, bay bổng sẽ không phù hợp làm vợ/chồng. Tốt nhất là mỗi người đều có khả năng độc lập tài chính và tôn trọng điều này ở nhau.
☛11. Cho dù lâu lâu mới hiểu thì cũng phải luôn luôn lắng nghe.
☛12. Vài điều không nên làm:
- Chuông reo vài lần không nghe, cúp máy điện thoại trước khi người kia nói xong, SEEN.
- Thường xuyên like, comment ở facebook người khác phái khác. Nếu lỡ thả tim ai ngoài vợ/chồng mình thì càng c.h.ế.t.
- Bảo về sớm mà không về. Bảo ăn tối mà không ăn. Bảo mua đồ mà không mua.
- Chấp nhặt với bạn đời, có thắng cũng chẳng vinh quang.
- Bớt hỏi khó, thử lòng. Thêm quan sát, quan tâm.
- Khi một người phàn nàn nói xấu ai mà không ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới thì cứ người kia cứ gật gù đồng ý cho qua, không nhất thiết cứ phải “bày tỏ quan điểm trái chiều” cho thêm mệt lòng. 📷
☛13. Nhớ rằng: Không ai sinh ra đã hoàn hảo cho nhau. Yêu là bây giờ nhưng cưới là sống chung cả đời. Bản chất của hòa hợp là sự nỗ lực thay đổi không ngừng, nhường nhìn, hoàn thiện dần để phù hợp với đối phương.
☛14. Cuối cùng: Hôn nhân hạnh phúc nhất, không phải là ngày nào cũng nói “Anh yêu em”, “Em yêu anh”, mà là lúc cần thiết nhất có thể nghe thấy một câu “Đừng lo, có anh/em ở đây rồi."
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts