Mình ước gì mình có thể dũng cảm mà yêu đương trọn vẹn, nồng nhiệt như những năm tháng 18 20
Cách biệt có 7 8 năm thôi, mà bây giờ trái tim mình đớn hèn quá. Mình ghét cái cảnh yêu mà phải đấu trí để biết được rằng mình quan trọng, phải kiềm chế yêu ít đi để không tự cảm thấy bị tủi thân.
Ước gì mình có thể yêu hết lòng mà không cần phòng vệ và người đó cũng yêu mình,
rất nhiều.
Fallen Angels (1998)
Mình luôn ngưỡng mộ những ai đầy can đảm và dũng khí như lần nào cũng là lần đầu tiên.
Mình hèn lắm, trong chuyện tình cảm, mình không làm được vậy. Nhưng cuối cùng thì mình cũng chỉ muốn bảo vệ mình thôi mà …
"Lần sau sẽ hong
cho đi nhiều vậy nữa..."
Mình khum thích người ta có cái kiểu suy nghĩ: Lần sau, không hết lòng nữa. Không bày tỏ nữa. Không cho đi nữa...
Vì sợ thua thiệt. Sợ đổ vỡ. Sợ lỗ lã. Sợ không xứng đáng. Sợ lại không được trân trọng,... Chim cứ sợ và cành cứ cong.
Thật ra, chính con người phóng khoáng và "giàu có" đó của bạn mới đáng trân trọng hơn bao giờ hết.
Đừng để cái sự "tiếc công cầm vàng" khiến lòng chân thành bị "hạ giá".
Bạn đủ giàu để sống can đảm và dũng khí như lần nào cũng là lần đầu tiên.
Tôi cũng vậy.
— AN TRƯƠNG
chén 2 đọi, đũa 2 đôi nhưng mà gối tôi chỉ cần 1 chiếc thôi, đó là trong vòng tay anh ta
Anh mong sau này, giày của em và anh sẽ luôn đặt cạnh nhau ở trước hiên nhà.
Nói thì thật nhẹ nhàng nhỉ, 3 năm nói ngắn không ngắn nói dài không dài. Đủ để yêu nhưng chắc vẫn sẽ quên được.
Mỗi lúc thấy mệt mình lại phải tự nhắc nhở bản thân thôi cố thêm tí nữa. Cuộc đời này không thiếu người biết cố gắng, chỉ thiếu người có thể kiên trì tới giây phút cuối cùng.
Thêm chút nữa nào.
Anh ấy gửi tin nhắn cho cô lúc ba giờ sáng, vẻn vẹn mấy chữ:
"Ngày mai em rảnh không?"
Nếu là cô của một năm trước, lúc đọc tin xong sẽ nhanh chóng trả lời: "em rảnh", sau đó vội vàng thay đổi lịch trình, huỷ mọi cuộc hẹn để gặp anh.
Đó là một ngày bận rộn, cô lăng xăng chọn quần áo, làm tóc, trang điểm nhẹ nhàng, lưỡng lự không biết mùi nước hoa nào phù hợp, màu son nào tôn được làn da... Rồi cô đến chỗ hẹn thật sớm dù anh thường muộn tận ba mươi phút.
Đôi lần bạn bè bắt gặp cô đi cùng anh, họ kéo cô ra một góc gặng hỏi:
"Ai đó?"
"Người yêu của tao..."
"Mày đùa á? Nhìn hai người chẳng hợp nhau tí nào. Mày thì ngời ngời thế này, còn hắn..."
Cô ngúng nguẩy gạt đi, bĩu môi nghĩ đám bạn thật tầm thường, tình yêu đúng nghĩa đâu thể phụ thuộc vào ngoại hình.
Yêu, đơn giản chỉ là yêu.
Như mọi kẻ đang yêu khác, cô dành thời gian quan tâm chăm sóc anh. Cô ép nước trái cây mang đến công ty giữa trưa nắng gắt; dò hỏi những món anh thích để tự tay làm cho anh. Anh nhận xong, cười cười rồi để đó...
Cô thường nhắn tin cho anh mỗi khi rảnh rỗi, đôi khi chỉ hỏi anh đang làm gì, có mệt không. Tin nhắn trôi vào thinh không, bốn năm tiếng sau anh mới trả lời nhấm nhẳng, hoặc chỉ có một icon không ăn nhập gì với tin nhắn của cô. Cô bao biện: Chắc anh bận, chắc anh nhiều việc.
Đôi khi cô thấy anh nhắn tin với ai đó, miệng khẽ mỉm cười rồi lại khó chịu khi cô gặng hỏi. "Yêu thì phải tin nhau" - Anh nói vậy rồi đóng cửa rời đi.
Một buổi chiều đầu hạ, cô lẳng lặng kết thúc tình yêu của mình.
Lạ một điều dường như anh không phát hiện cô biến mất. Ban đầu cô còn chờ đợi, sau đó thất vọng rồi quen dần với việc không có anh. Một tháng... hai tháng... ba tháng...
Thấm thoát trôi qua một năm.
Cô cầm điện thoại trên tay, dãy số quen thuộc, tin nhắn cũng nhấm nhẳng quen thuộc: "Ngày mai em rảnh không?"
Cô nhớ lại gương mặt của anh, nhớ lại hai năm chạy theo anh...
Sau đó xoá tin nhắn.
Chuyện cũ, người cũ - tốt nhất là lãng quên.
#Én
Nếu đây gọi là ích kỷ thì em tình nguyện mang tiếng suốt đời.
Em chỉ muốn duy nhất một người, là anh, bên cạnh. Lúc vui, lúc buồn, lúc cười, lúc khóc, lúc nắng, lúc mưa. Em muốn được bên anh, mọi nơi, mọi lúc. Từ thứ 2, thứ 3, thứ 4 cho đến thứ 7, chủ nhật thảnh thơi.
Em muốn vĩnh viễn một người, chỉ một người thôi. Là anh. Nhất định phải là anh, nếu không phải anh thì ai cũng không phải anh hết.
Em nhớ anh ơi là nhớ, nhớ quá trời quá đất, nhớ ơiiiiii là nhớ.
2019-03-22
Giữa một đêm có quá nhiều cảm xúc lẫn lộn thế này, em cảm giác rằng mình dường như được nặn bằng nước. Bất cứ lúc nào cũng khóc được.
Dạo này hay khóc quá, xấu thật đấy.
“Những gì đã qua, những gì đã mất. Ta nhìn nhau biết nói làm sao”
146 posts